Bích Hà - Mộng Điệp Thiên - Chương 1: Thế giới song song
Chương 1: Thế giới song song
Chiếc bàn ăn dài được trang trí với hoa tươi, bên ngoài là bóng cây rậm rạp. Những cây cổ thụ to lớn bao quanh tường rào, ánh nắng xuyên qua những khe hở trên giàn gỗ, lấp lánh chiếu xuống bàn và sàn nhà, cũng như chiếu lên chai rượu vang bên phải của người đàn ông với nhãn hiệu “xxx2”, để lại những vệt sáng loang lổ.
Người đàn ông tựa lưng vào ghế, khoé miệng khẽ nhếch nụ cười. Hắn có dáng vẻ tuấn tú, vóc dáng cân đối, mặc chiếc áo sơ mi trắng tinh, tay áo xắn lên để lộ chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền — ánh mắt của hắn lướt qua cặp nam nữ ngồi bên cạnh.
Đều là bạn học cũ cả.
Hơn chục năm không về nước, hiếm khi có dịp trở về, tất nhiên phải rủ bạn cũ tụ họp. Mở một chai rượu trị giá hai mươi nghìn đô la, ăn một bữa ăn Pháp có đầu bếp riêng phục vụ. Ánh mắt hắn lại quét qua đôi nam nữ đối diện — người phụ nữ mặc áo sơ mi rộng và quần dài, dung mạo so với hai mươi năm trước không thay đổi nhiều.
“Cuối cùng thì cậu cũng chịu trở về, tổng giám đốc Lâm.”
Người phụ nữ đối diện vẫn thoải mái, thân thiện như ngày xưa: “Khi xưa cậu đi Mỹ rồi chẳng thấy về nữa.” Cô ta nhìn sang người đàn ông bên cạnh: “Sau này tôi còn nghe Tiểu Trương nói cậu ở Mỹ, mười mấy năm trời không chịu về? Chẳng lẽ trong nước không đủ khiến cậu quyến luyến?”
“Đâu có.”
Người đàn ông nhấc ly rượu lên, chạm ly với bạn học cũ, người phụ nữ cũng nhấc ly lên. Nhấp một ngụm rượu vang, người đàn ông đặt ly xuống, tựa lưng vào ghế nhìn nữ bạn học, khoé môi khẽ cong: “Tôi cũng muốn về từ lâu rồi, chỉ là vẫn luôn bận rộn mà thôi.”
“Ôi trời, bây giờ cậu còn làm ăn ở phố Wall ——” người phụ nữ vẫn định nói thêm gì đó, nhưng người đàn ông bên cạnh đã cắt lời: “Lâm Chí Viễn, lần này cậu về, là vì vụ thu mua Tujrik của Thiên Thịnh đúng không?”
Thương vụ thu mua trị giá 60 tỷ nhân dân tệ (210 nghìn tỷ vnd), đặt vào bối cảnh toàn cầu cũng là một sự kiện đáng chú ý, hiển nhiên đủ để người đàn ông nổi tiếng khuấy đảo phố Wall này phải tự mình về nước ra mặt xử lý.
“Đó là chuyện của ông già.”
Có phải về nước vì chuyện này không? Người đàn ông khẽ lắc đầu, kín tiếng, chỉ chuyển đề tài cười nói: “Phải nói là lần này về, tôi thấy Trung Hoa thật sự đã thay đổi rất nhiều. Nhà hát Hoàng Hải trước đây cũng dời đến gần khu vực Bình Giang Nhất Lộ rồi à?”
“Đúng thế, đúng thế.” Bạn học cũ chỉ cười: “Mười mấy hai mươi năm nay, trong nước biến đổi từng ngày, nếu cậu có thời gian, hay là để tôi dẫn cậu đi dạo vài hôm ——”
Người đàn ông mỉm cười không nói.
Nói cho cùng, với tư cách là con trai duy nhất của một trong những đại gia bất động sản hàng đầu trong nước, bất động sản của anh có thể nói là trải rộng khắp các vùng. Nhưng con đường Bình Giang Nhất Lộ mà hắn vừa nhắc đến lại có chút đặc biệt, đây là nơi mà người bố già của hắn, người suốt đời luôn đứng ngay sau vị trí người giàu nhất trong danh sách Forbes với khoảng cách chỉ 0.01 điểm phần trăm, đích thân giám sát và xây dựng làm nhà tân hôn cho hắn khi xây dựng khu dân cư này.
Nói ra thì xấu hổ, mặc dù được sinh ra trong một thành phố mang quan niệm “nhiều con nhiều phúc”, nhưng đứa con trai ưu tú này đến tuổi này vẫn còn độc thân —— lãng phí cả ngôi nhà tân hôn được cho là có “phong thủy cực tốt”.
Vì chưa kết hôn, cũng không ai ở đó, căn nhà ấy vẫn luôn trống không.
Cũng chẳng sao cả, nhà trống nhiều lắm rồi.
“Thịt bò này ngon thật, là bò nhập từ Úc à?”
Vị khách nữ gắp một miếng thịt bò, nhớ ra điều gì, lại nâng nĩa lên cười: “À tổng giám đốc Lâm, trước đây tôi từng xem tin đồn, nói phố Wall lắm chuyện sa hoa ăn chơi.”
Cô ta chấm khăn giấy vào khoé miệng, cười nói: “Nghe nói có người ăn sáng, phải ăn cá tuyết bắt ở Nam Cực lúc nửa đêm, mỗi sáng phải có máy bay chở tới trước sáu giờ sáng, bảo đảm cá vẫn sống và tươi nguyên ——”
“Có chuyện này sao?” Người phụ nữ này khi còn đi học đã luôn thích hóng hớt những chuyện tám nhảm như thế. Người đàn ông nhấc ly rượu, tâm trạng không hiểu sao hơi bực bội. Hắn khẽ nhếch môi, nhấp một ngụm rượu, nén sự mất kiên nhẫn nơi khoé miệng: “Đây chắc là lời đồn thổi thôi. Tôi thì chưa từng nghe đến chuyện này.”
Mười tám tuổi rời khỏi Trung Hoa, quay về đã ba mươi sáu.
Thời gian hắn ở Mỹ cũng đã dài bằng thời gian sống ở Trung Hoa, vậy rốt cuộc nơi nào mới là quê hương thật sự của hắn?
“Cậu nhìn căn nhà này xem,” người phụ nữ đối diện vẫn nói mấy chuyện không đâu, ríu ra ríu rít: “To như vậy, đẹp như vậy, tổng giám đốc Lâm cậu cũng không về ở, chẳng phải để trống lâu ngày sao?”
“Tân tổng thống Mỹ đắc cử, Nancy.” Là bạn học cũ Tiểu Trương trò chuyện với hắn: “Nghe nói là một nữ người da đen, đồng tính luyến ái? Còn là dân tộc thiểu số người da đỏ? Bà ta lên nắm quyền, chính sách đối với Trung Hoa rất gay gắt ——”
“Sự nghiệp của tổng giám đốc Cổ thật không tệ,”
Rượu vang đã cạn nửa chai, trong lòng người đàn ông đã bắt đầu có chút mất kiên nhẫn, nhưng vẫn chỉ tựa lưng vào ghế cười nói: “Lần trước tôi còn nghe mẹ tôi nói, hình như đã gặp cậu —— có phải cậu không?”
“À đúng rồi! Bà Lâm!” Người đàn ông nhắc tới, người phụ nữ nhớ ra điều gì, lại hào hứng, giọng cao vút: “Là năm ngoái, năm ngoái công ty chúng tôi có đảm nhận một lô trang sức đấu giá —— không ngờ phu nhân cũng đến. Bà ấy còn nhớ tôi đấy! Tôi thật sự quá bất ngờ! Trí nhớ của bà ấy thật là tốt, vừa nghe tên tôi đã hỏi tôi học cấp ba ở đâu, chúng tôi trò chuyện rất lâu, nói đến chuyện trung học, bà còn nói bà nhớ rất nhiều tên bạn cấp ba, như Lý Vận này, Lý Chi Hạ này, Ngô Khả này, Lương Bích Hà này ——”
Ánh nắng xuyên qua giàn gỗ chiếu xuống bàn và sàn nhà, ánh sáng loang lổ rơi khắp nơi. Giọng nói của người phụ nữ vang lên bên tai: “Còn hỏi chúng tôi bây giờ sống như thế nào. Phu nhân thật sự rất tốt bụng, còn giúp tôi giới thiệu rất nhiều khách hàng —— thật sự phải cảm ơn bà ấy.”
Người đàn ông ngồi trên ghế, khóe miệng khẽ nhếch, không nói lời nào.
Một chai rượu vang mười sáu nghìn đô la ở ngay bên cạnh hắn.
Ánh nắng chiếu xuống.
“Trung học à?” Hắn đột nhiên nói: “Các cậu còn nói chuyện này, tôi thì quên hết rồi. Tôi nhớ lúc đó có Lý Vận ——”
“Lý Vận bây giờ làm bác sĩ ở Bắc Kinh, khoa tâm thần. Mấy năm trước còn sang Harvard tu nghiệp, ồ, cô ấy không liên lạc với cậu à?”
“Vậy Lý Chi Hạ thì sao?” Người đàn ông không trả lời, chỉ khẽ mỉm cười hỏi. Ánh nắng nghiêng đi một chút, vệt sáng rơi trên mu bàn tay hắn.
“Cô ấy làm việc ở Tổng công ty Điện lực quốc gia.” Bạn học cũ có vẻ như nắm rõ mọi chuyện của các bạn trung học.
“Ngô Khả?” Người đàn ông nhấp một ngụm rượu.
“Cô ấy đang đi công tác ở Mexico.”
“Còn ai nữa nhỉ?” Bàn tay người đàn ông đặt trên bàn, khẽ siết hờ, sắc mặt không thay đổi: “Tôi nhớ hình như còn ——”
“Trương Vi Vi, Lương Bích Hà, Trương Nhã.”
Người phụ nữ phấn khích nói: “Trương Vi Vi làm ở Thiên Ý, Trương Nhã đang khởi nghiệp, mở một nhà hàng lẩu; Lương Bích Hà làm giáo viên ở trường J.”
Sắc mặt người đàn ông vẫn không đổi, khẽ mỉm cười, không nói gì.
“Ừ nhỉ lão Trương,” Chỉ là một câu nói thôi, người bạn học lắm lời này lại thôi không nói nữa, chỉ đập vào tay chồng: “Thịt bò Úc này thật sự rất ngon, tháng sau chúng ta cũng sang Úc ——”
Người đàn ông cúi mắt, lại nhấp một ngụm rượu.
“Tuần trước tôi còn gặp Lương Bích Hà, ừm?” Giọng người phụ nữ lại vang lên: “Không biết tổng giám đốc Lâm cậu có muốn gặp cô ấy không, hay là tôi gọi cô ấy đến nhé. Cô ấy dạo gần đây cũng đang học ở thành phố S —— học một tháng liền. Tuần trước chúng tôi còn ăn cơm cùng nhau. Ài, cô ấy cũng kết hôn rồi, còn cho tôi xem ảnh con trai nhỏ, một bé trai bốn, năm tuổi, trông rất khôi ngô.”
“Chồng cô ấy hình như là một công chức ở thành phố J? Cũng coi như sống khá tốt rồi. Ôi chao hồi trung học, tổng giám đốc Lâm cậu là giỏi nhất, nhưng mà trong chuyện kết hôn này, cậu lại thua xa người ta rồi.” Bạn học nữ chỉ cười: “Cậu định tìm một người như thế nào đây? Tôi thấy phu nhân cũng sốt ruột rồi.”
Kết hôn.
Ánh nắng chiếu xuống sàn.
Chiếu lên khăn trải bàn.
Chiếu lên ống tay áo.
Chiếu lên quần.
Chiếu trên đỉnh đầu.
Một chai rượu mười sáu nghìn đô la (gần 400tr).
Một căn nhà trị giá hàng tỷ.
Chiếc đồng hồ tám triệu tệ (28 tỷ).
Sắc mặt người đàn ông vẫn không thay đổi, khoé môi mỉm cười. Không hiểu sao các ngón tay đã khẽ run lên, hắn buông ly rượu, đặt tay xuống, nắm lại thành quyền, giọng nói vẫn điềm tĩnh: “Vậy thì cô nên mời cô ấy tới.”
Căn bệnh cũ lại tái phát.
Tay run.
Lúc này, ngay cả sống lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi nhẹ. Lạ thật, chỉ là gặp thêm một người bạn học cũ thôi mà.
“Ai cơ, Lương Bích Hà à?”
“Vậy để tôi gọi cô ấy nhé?” Người phụ nữ đưa tay định với lấy điện thoại: “Không biết cô ấy có chịu đến không nhỉ? Cô ấy vốn không thích tham gia mấy buổi họp lớp ——”
Cô ta lại nhìn sang người đàn ông có ngũ quan tuấn tú đang khẽ cười bên kia, cầm lấy điện thoại: “Nhưng mà có Lâm thần ở đây, chắc chắn cô ấy sẽ đến!”