Bích Hà - Mộng Điệp Thiên - Ngoại truyện 17: Bố dượng tốt nhất
“Trong lúc cúi đầu tiến bước, bạn có còn nhớ ngước nhìn lên bầu trời sao không?”
—— Triết gia Vô Danh
—
“Bà Lâm, bà thực sự muốn rời đi sao?”
“Đúng vậy.”
“Đi đến New York?”
“Đúng vậy.”
“Vậy còn Aron thì sao? Dù cậu bé chỉ mới học ở trường Tomst gần đây thôi, nhưng sự thông minh, dũng cảm, và đức tính khiêm nhường tuyệt vời của cậu bé đã để lại ấn tượng sâu sắc với chúng tôi…”
“Thật xin lỗi, cô Andrew, nhưng chồng tôi đã sắp xếp trường học ở Mỹ cho nó rồi. Chúng tôi phải chuyển đi.”
“Thật tiếc quá. Đây là thư giới thiệu dành cho Aron. Mong rằng tương lai của cậu bé rực rỡ như gấm hoa.”
Thời gian trôi đi như bóng câu qua cửa sổ, chẳng mấy chốc Bích Hà đã đến Anh được nửa năm. Cái không khí ẩm ướt, thời tiết nhiều mây, những lần viếng thăm thưa thớt của hàng xóm và những đoạn hội thoại tiếng Anh mà cô chỉ hiểu được chừng bảy, tám phần là những trải nghiệm chưa từng có trong đời cô trước đây.
Lâm Trí Viễn là người nói được thì làm được. Sau khi Thần Thần đã vượt qua
rào cản ngôn ngữ, anh quả thực đã liên hệ được cho cậu bé vào ngôi trường anh đề cập, tọa lạc gần London, không phải là nơi quá xa xôi. Trường cho phép học sinh nội trú dài hạn, nhưng vì Thần Thần còn quá nhỏ, Bích Hà quyết định để cậu bé ở nội trú từ thứ Hai đến thứ Sáu, cuối tuần sẽ về nhà—ngôi biệt thự rộng lớn của Lâm Trí Viễn ở London.
Dù vậy, kế hoạch của Lâm Trí Viễn ban đầu là: “Hai tháng về nhà một lần, anh sẽ sắp xếp máy bay trực tiếp đưa nó qua New York.”
“Như vậy không ổn.” Cô nhớ mình đã trả lời như thế.
Là một giáo viên trung học, đương nhiên cô đã từng học về tâm lý học trẻ em. Thần Thần chỉ mới bảy, tám tuổi, tâm lý của một đứa trẻ khi biết mẹ cũng ở gần khác hoàn toàn với việc sống một mình ở đất khách.
Đây là giai đoạn quan trọng để cậu bé phát triển khả năng kết nối với mọi người, ảnh hưởng sâu sắc đến sự trưởng thành về tâm lý của cậu sau này. Vì vậy, Bích Hà quyết định ở lại Anh để chăm sóc cho cậu bé, tất nhiên cũng phải đưa cả hai bé Bella và Thanh Bình theo cùng.
“Em và bọn trẻ ở Anh hết, chẳng phải anh sẽ trở thành kẻ cô độc ở New York sao?” Lâm Trí Viễn không hài lòng chút nào với quyết định của cô, liên tục nhấn mạnh: “Bích Hà, mối quan hệ vợ chồng mới là nền tảng của gia đình. Là vợ chồng tình cảm gắn bó, em đành lòng để anh cô đơn ở New York sao? Em có biết Phố Wall đầy rẫy cám dỗ, nhỡ có ai đó quyến rũ anh thì sao?”
“Anh có phải là loại đàn ông đó không?” Bích Hà nhìn anh hỏi: “Nếu anh là người như vậy, tại sao chúng ta phải duy trì cuộc hôn nhân này? Không phải để anh tự do tự tại sẽ tốt hơn sao? Lúc đó, em sẽ đưa Thần Thần trở về đất Trung Quốc.”
Người đàn ông nắm chặt tay thành nắm đấm, không nói gì nữa.
“Nhưng cuộc sống luôn có những điều bất ngờ…” Một lát sau, anh tìm cách biện minh.
“Với một chuyên gia tài chính như anh,” cô nhìn vào gương mặt điển trai của anh: “chắc chắn anh phải biết cách tránh những ‘bất ngờ’ chứ. Trừ phi là chính anh muốn những ‘bất ngờ’ đó.”
Anh im lặng.
Anh suy nghĩ một lúc, không biết nghĩ gì mà rồi cũng gật đầu, đồng ý với quan điểm của cô.
“Nhưng vợ chồng phải ở cùng nhau,” anh nói tiếp: “mỗi ngày cùng nhau ngủ.” Anh nhấn mạnh: “Anh phải có em bên cạnh mỗi tối, không thì anh ngủ không được.”
“Vậy đến kỳ nghỉ đông và nghỉ hè em sẽ đưa các con sang New York thăm anh.” Dù đã lấy chồng hai lần, Bích Hà vẫn chưa quen với những câu nói trực tiếp như vậy từ anh, cô đỏ mặt trả lời.
“Không được, như vậy quá ít.” Anh nhíu mày, đưa ra yêu cầu của mình: “Em phải cùng anh qua New York, để Aron ở lại đây một mình.”
“Không.” Cô trả lời ngay. Thấy vẻ mặt của anh dần chuyển xấu, cô nhẹ nhàng vuốt mặt anh, giọng nói ấm áp: “Đợi vài năm nữa, khi Thần Thần lớn thêm…”
“Không.”
Bích Hà vừa vuốt mặt anh, vừa mỉm cười. Sự ấm áp từ bàn tay cô như lan vào tận xương tủy, khiến anh thấy dễ chịu. Cô mang đến cho anh sự an lành, sự bình yên. Anh hận không thể trở thành một với cô, chỉ cần nhìn thấy Bích Hà, anh mới cảm thấy lòng mình được trấn an và vui vẻ. Một ngày không gặp cô, anh thật sự không chịu nổi.
Thế là, chưa kịp bay vài chuyến qua lại New York và London, anh đã chuyển hẳn văn phòng làm việc sang Anh tạm thời. Anh không thích thời tiết ở đây, cũng không thích văn hóa nơi đây. Vì vậy, anh lại tìm cách chuyển trường cho Thần Thần qua Mỹ. Không thể phủ nhận, anh rất giỏi trong việc này. Dù chỉ trong hai tháng, anh đã liên hệ được cho Thần Thần vào một ngôi trường gần New York—một trường tư nội trú.
Có vẻ trường tư nội trú là phong cách phổ biến ở nước ngoài!
“Lần này thì ổn rồi.” Anh nói: “Trường này cũng tốt. Lúc còn học tiểu học, cậu nhóc có thể ở gần em, một tuần gặp một lần. Khi lên trung học, thằng bé có thể học trường Andrew ở bang Maine, dù cách New York hơi xa nhưng về thăm một tháng một lần là đủ. Lên đại học, cậu ấy có thể đi xa hơn, học ở Oxford hay Cambridge chẳng hạn—Bích Hà, em thấy sao? Làm đàn ông thì phải bôn ba khắp nơi, anh đã một mình vượt nửa vòng trái đất để học ở Mỹ khi mới 18 tuổi rồi, con trai lớn rồi cũng nên rời xa gia đình, cứ quanh quẩn bên mẹ thì làm được gì?”
Thần Thần mới có tám tuổi. Để làm bố dượng, anh đã dành hết tâm huyết, từ tài chính đến cả những kế hoạch cho tương lai, vạch sẵn cho cậu bé một con đường sự nghiệp huy hoàng. Đến mức này, đừng nói là bố dượng, ngay cả bố ruột cũng khó có ai làm được như vậy!
“Được.”
Con cái lớn lên, người mẹ phải biết buông tay, và khi Lâm Trí Viễn đã bỏ ra bao công sức, tâm huyết vì tương lai của Thần Thần như vậy, cô không còn gì để nói. Thật ra, từ khi cưới đến nay, anh luôn thể hiện rất tốt—nhưng với một người đàn ông trung niên chín chắn như anh, cô cũng không khỏi thắc mắc vì sao anh lại chần chừ không lập gia đình sớm.
Dù vậy, căn biệt thự lớn cô đã ở suốt nửa năm lại bị bỏ không, Bích Hà ngồi trên máy bay, bên cạnh là ba đứa trẻ.
Chiếc Gulfstream G650 mà Lâm Trí Viễn mua từ lúc cưới. Hai phòng ngủ trên không, phòng khách dài 20 mét, không biết bao nhiêu tiền—anh chưa từng bàn về chuyện tiền bạc với cô.
Nhưng chắc chắn là rất đắt.
Bố mẹ chồng cô cũng có một chiếc máy bay riêng, thuộc diện quản lý của gia đình.
Một nữ tiếp viên không quá xinh đẹp mang trái cây đến rồi rời đi. Bích Hà nhìn theo bóng dáng đẫy đà và đôi chân săn chắc của cô tiếp viên.
“Gì vậy?”
Lâm Trí Viễn đang xem bản phân tích, nhìn vợ rồi lại nhìn tiếp viên đang rời đi.
“Tiếp viên đổi rồi sao?” Chiếc máy bay đã vào tầng đối lưu, bay êm. Từ London đến New York chỉ mất khoảng bảy, tám tiếng. Cô cầm quả nho ăn và hỏi.
“Anh cũng không rõ,” anh chớp mắt, môi mỉm cười: “mấy chuyện này do công ty quản lý lo hết.”
Dù là công ty quản lý sắp xếp, nhưng với tư cách khách VIP, anh hoàn toàn có quyền chọn tiếp viên. Anh còn nhớ rõ, lần đầu tiên Bích Hà ngồi trên máy bay riêng, cô nhìn tiếp viên xinh đẹp do công ty sắp xếp trong vài giây rồi liếc sang anh—dù cô không nói gì nhưng anh thừa biết cô đang nghĩ gì.
Anh tuyệt đối không phải người dễ dãi, không chấp nhận bất kỳ nghi ngờ hay xúc phạm nào đến phẩm giá của mình!
Vậy là anh lập tức yêu cầu thay toàn bộ nhân viên nữ trên máy bay, cả trên máy bay của bố mẹ anh cũng thế.
“Vậy à.” Bích Hà quả nhiên không nghi ngờ gì nữa, chỉ gật đầu, cúi xuống đọc sách, thỉnh thoảng tra cứu gì đó.
Nguy cơ đã được hóa giải. Phòng ngừa rủi ro.
Anh mỉm cười hài lòng, tay đưa ra nắm lấy tay cô.
Mềm mại, mịn màng—
Tay cô rụt lại.
“Đêm nay em vẫn phải livestream à?” Anh ghé qua hỏi.
Cô đang đọc Tùy Bút của Viên Trung Lang. Từ khi cưới nhau, anh không cho cô đi làm, nói rằng sẽ chu cấp cho cô mỗi tháng 50 vạn để mua sắm—nhưng Bích Hà không ngồi yên, gần đây không biết ai bày, cô mở kênh livestream, nói là dạy đọc văn cổ trên mạng.
Khi rảnh, anh cũng vào xem, số người trong phòng livestream của cô không nhiều, bình thường chỉ tầm hai mươi người—lúc đông thì bốn, năm chục, lúc ít thì có khi chỉ vài người. Trong đó có năm người là “fan” mà anh sắp xếp vào để cổ vũ, thỉnh thoảng còn gửi tặng quà.
Cô duy trì đều đặn mỗi tuần hai buổi, anh phải công nhận cô đã kiên trì được vài tháng nay.
“Là mai.” Bích Hà vừa chuẩn bị tài liệu vừa đáp: “Có người đợi em giảng mà!”
Cô cũng có vài fan trung thành đó chứ!