Cá Không Có Chân - Chương 221: Ngẩn ngơ gì thế, về đến nhà rồi
“Đêm qua, tại khu Brownsville phía đông nam Brooklyn đã xảy ra một vụ cướp nghiêm trọng. Ba người đàn ông chưa xác định danh tính đã đột nhập vào một căn hộ. Một người trong số đó, 35 tuổi, đã bị bắn chết bởi chủ nhà sử dụng khẩu súng hợp pháp của mình.”
“Cảnh sát nhanh chóng có mặt tại hiện trường và đưa một nam sinh viên đại học quốc tịch Nhật Bản về đồn để thẩm vấn thêm…”
Sáu giờ rưỡi sáng, TV trong phòng khách phát tin tức những ngày gần đây. Diêu Nguyệt Ảnh bước vội, nhanh chóng kéo rèm cửa rồi nhét đống quần áo hai tuần qua vào máy giặt. Kai ngồi trên sô pha trong phòng khách, đắp mặt nạ, dường như vẫn chưa hoàn hồn sau đêm Giáng sinh vài ngày trước.
Diêu Nguyệt Ảnh ôm chậu quần áo, khi đi ngang qua phòng khách thì khựng lại, ánh mắt dừng trên bức tường sau sô pha. Trên đó vẫn còn những dấu vết để lại từ đêm hôm đó: một hàng lỗ đạn. Khẩu súng bán tự động AR-15 có tốc độ bắn nhanh và sức xuyên thấu mạnh mẽ, khó mà tưởng tượng nếu những viên đạn đó trúng vào người thì sẽ gây ra hậu quả thế nào.
Ánh mắt cô dừng lại trên bức tường, trong đầu hiện lên bóng lưng của Ezra.
Chàng trai ấy di chuyển rất nhẹ nhàng, lưng hơi cúi tạo thành một đường cong, lặng lẽ tắt đèn, trong bóng tối đưa ngón tay lên môi ra hiệu im lặng.
“Như vậy bọn chúng sẽ không nhìn thấy.”
Nhưng chẳng phải như thế cậu cũng không nhìn thấy sao?
Diêu Nguyệt Ảnh không giữ Ezra lại, cũng không kịp hỏi điều gì. Người đó đã biến mất sau cánh cửa phòng ngủ.
Trong màn đêm tối om, cô suýt bị những tiếng súng dữ dội làm thủng màng nhĩ. Khi cô ôm đầu, một cơn gió làm rèm cửa bay tung, tuyết trắng bên ngoài gần như chiếm lĩnh cả thế giới. Đạn xuyên qua sô pha, những sợi lông mềm mịn bay trong không khí, và cô ngây người trong khoảnh khắc đó.
Rất kỳ lạ, từ đêm ấy, tần suất gặp ác mộng của cô giảm đi, thay vào đó, giấc mơ toàn là những thứ trắng xóa. Cô không phân biệt được đó là tuyết hay bông gòn. Cô cũng bắt đầu không nhớ rõ khuôn mặt của một người nào đó, vì đã có một bóng hình khác che phủ tất cả.
Một người đàn ông da trắng yên lặng nằm trên mặt đất, sau đầu tựa vào chiếc gối sô pha, ánh mắt đờ đẫn. Bên cạnh là khẩu AR-15 từng hống hách, giờ đây im lìm cùng chủ nhân của nó.
Con người khi chết trông là thế này ư? Làm sao để diễn tả nhỉ? Như thể da thịt và cơ bắp mất hết sự kiểm soát, sụp xuống vậy. Miệng hơi mở ra, biểu cảm thật kỳ quặc.
Hắn bị bắn một phát, từ khẩu súng phòng vệ của Ezra. Gương mặt không có vết thương nào, viên đạn bắn thẳng qua cổ họng, phía sau đầu là chiếc gối sô-pha màu xanh đậm, máu thấm từng chút một xuống dưới.
Diêu Nguyệt Ảnh thẫn thờ nhìn mọi chuyện xảy ra trong phòng khách. Ezra quay lưng về phía cô, đứng bên chân người đàn ông, một tay vén áo lên rồi cởi ra, sau đó ném chiếc áo lên mặt kẻ đó. Giọng cậu bình thản.
“Đừng nhìn, sẽ gặp ác mộng.”
“…”
Đêm Giáng sinh năm nay thật không bình thường…
Nhưng, cô biết người chết là ai.
Sau buổi đánh bóng chuyền trên bãi biển, Diêu Nguyệt Ảnh bắt đầu làm thêm ở cửa hàng xa xỉ mà Ezra giới thiệu. Cửa hàng nằm ở góc phố đông đúc ngay trung tâm thành phố, chuyên bán những chiếc túi hàng hiệu mà giá cả toàn là con số trên trời. Giống như Ezra, khi làm việc, cô mặc đồng phục nghiêm chỉnh: vest, đeo găng tay trắng, và có bộ đàm dành riêng cho nhân viên.
Thời gian đó, cô và Ezra rất thân thiết vì cùng khoa, cùng chỗ làm, và cùng sống ở một nơi. Suốt cả ngày từ đầu đến cuối cô đều có thể nhìn thấy Ezra. Có những lúc Kai tan học phải hẹn hò với bạn trai, cô lại đi tàu điện ngầm về nhà cùng Ezra.
Ezra không phải kiểu người nói nhiều, nhưng ở bên cậu lại rất thoải mái, không bao giờ có cảm giác ngượng ngùng. Không hiểu sao khi ở cùng cậu, Diêu Nguyệt Ảnh luôn cảm thấy vận may của mình trở nên tốt hơn. Dù nghe có vẻ mê tín, nhưng cứ lúc nào gặp khó khăn, chỉ cần cậu ở bên, mọi chuyện lại tự nhiên được giải quyết.
“Tôi nghĩ cậu mang lại may mắn cho tôi.”
“Thật à.”
Có lần cô hứa mời Ezra và Kai một bữa ăn, định tự nấu ở nhà cho tiết kiệm mà lại ngon. Hôm đó tan học về nhà, cô theo thói quen đến trung tâm cộng đồng nhận thực phẩm. Một bà cô mập mạp gọi cô lại, đưa rất nhiều rau củ và thịt, chưa hết hạn sử dụng. Thịt bò còn là loại cao cấp. Khi đó Ezra cũng đứng bên cạnh, cô nói: “Cậu xem, cậu mang lại may mắn cho tôi, cậu đi với tôi là tôi nhận được cả đống đồ này.”
Cả túi đầy, Ezra xách về giúp cô, còn cô thì tay không đi theo sau lưng cậu. Lúc đó trời đã tối, đèn đường vừa bật. Khi cô ngẩng lên nhìn, bóng Ezra kéo dài xuống dốc, lan đến chân cô.
Cô ngẩn người, tim như bị bóp nghẹt trong giây lát. Bóng lưng đó rất giống một người. Cô dừng bước, cắn chặt răng. Đến khi Ezra lên đến đỉnh dốc, cậu quay lại, gương mặt sạch sẽ và xa cách.
“Ngẩn ngơ gì thế, về đến nhà rồi.”
“Nhà? À… nhà…”
Nơi này là nhà sao?
Mặc dù thường xuyên gọi nơi này là “nhà”, nhưng thực ra cô không hề có cảm giác thuộc về nơi đây. Sau khi Ezra nói vậy, Diêu Nguyệt Ảnh lấy lại tinh thần, chạy lên phía trước.
Khi đến gần, cô móc chìa khóa ra, họ cúi xuống mở cửa dưới ánh đèn đường, rồi cùng nhau lên lầu. Lên từng bậc thang, cô bỗng cảm thấy vô cùng phấn khích. Chỉ cần nghĩ đến việc lát nữa sẽ được nấu đống thực phẩm trong túi và cùng mọi người ăn tối, cô đã thấy hạnh phúc. Cô vô thức bước nhanh hơn, đối với nơi này, dường như cảm giác thuộc về bắt đầu xuất hiện.
Tối hôm đó, Kai mang rượu, Ezra mang đồ uống. Hai người ngồi trong phòng khách, để Diêu Nguyệt Ảnh chọn thức uống. Kai ở bên cạnh gợi ý: “Đều là người lớn rồi, tại sao lại phải uống nước ngọt? Uổng phí rượu ngon, đồ ngon thế này.”
Diêu Nguyệt Ảnh gật đầu, không chống lại được lời khuyên, lập tức chọn rượu.
Cô uống say, lần đầu tiên trong đời say đến vậy. Phòng khách bị ba người làm loạn đến không thể tả, tiếng TV ồn ào không chịu nổi. Kai cuộn tròn trên sô pha nói chuyện điện thoại với bạn trai, còn Diêu Nguyệt Ảnh với khuôn mặt đỏ bừng, từ từ đứng dậy, từ từ bước đến bên Ezra – người đang ngồi khoanh chân gần cửa sổ.
Rất xin lỗi, cô đã nhận nhầm người. Rất xin lỗi, cô đã lỡ thể hiện thái độ thù địch. Cô dường như quay lại đêm đó, hét vào mặt cậu, mắt mở to, nói những lời mê sảng của người say: “Anh đúng là không để tôi yên, âm hồn bất tán.”
Không được, tôi phải khiến anh biến mất.
Rất xin lỗi… thật sự rất ngại.
Sáng hôm sau, trên đường bắt tàu điện, Ezra mặc áo hoodie xám, mũ trùm che nửa mặt, nhìn thẳng về phía trước, không nói lời nào. Đến trạm kế tiếp, cậu lặng lẽ di chuyển, kéo cô lại gần.
Diêu Nguyệt Ảnh đứng cách cậu vài bước, tay bám chặt vào thanh vịn. Khi tàu dừng, cô bị dòng người xô đẩy suýt ngã khỏi tàu, nhưng Ezra kịp túm lấy tay cô, kéo về phía mình, chắn cho cô khỏi dòng người.
“Tối qua, cô nói… muốn ai biến mất?”
Cậu hỏi. Ánh mắt Diêu Nguyệt Ảnh phức tạp. Khi ngẩng lên, cô thấy gương mặt tò mò của Ezra phản chiếu trên cửa kính tàu, đôi môi cậu có chút đỏ lên – dấu tích do ai đó buổi sáng vội vàng xin lỗi nhưng lại không dám nhìn thẳng vào cậu để lại. Là cô.
“Cậu không biết người đó đâu.”
“Vậy à. Nhưng, thực ra làm một người biến mất, rất đơn giản.”
“Có cần tôi nói cho cô biết không?”
Cậu hơi cúi xuống, giọng điệu bình thản nhưng đầy kích thích vang bên tai cô. Tàu khẽ rung chuyển, cằm Ezra như sắp chạm vào vai cô. Cô mím môi, hồi lâu mới trả lời.
“Cậu nói đi.”
Lời đề nghị của Ezra khiến cô sững sờ. Nhưng rồi, cô tạm gác lại câu trả lời vì công việc bận rộn bủa vây. Cô làm ba chỗ, đôi khi còn nhận làm móng trong trường, tan học lại đi nhà hàng Trung Quốc và cửa hàng. Tiền kiếm được dần dần tăng lên, thậm chí cô còn có thể mua hamburger và bánh ngô làm bữa sáng hằ ng ngày.
Cuối kỳ học, giữa tháng mười hai trường nghỉ. Đầu tháng, cô nhận được hai chiếc áo phao dáng dài, dài đến tận đầu gối, rất ấm áp. Không chỉ có áo, còn có cả quần bông nữa. Cô rất muốn gửi lời cảm ơn đến vị đàn anh bận rộn kia, nhưng hai lần gọi điện đều bị từ chối. Cô chỉ có thể chắp tay cầu nguyện thầm cảm ơn trong lòng.
Đầu tháng mười hai, một chuyện lớn xảy ra. Cửa hàng xa xỉ nơi cô và Ezra làm việc bị đập phá.
Do tình hình chính trị, số lượng người biểu tình gần đây tăng lên. Thêm vào đó, dịp lễ hội cuối năm làm không khí đường phố càng thêm náo loạn.
Quản lý cửa hàng đã chuẩn bị một số biện pháp phòng ngừa, tăng cường nhân viên an ninh, trang bị dùi cui và gia cố cửa. Ông còn nhấn mạnh: nếu xảy ra cướp bóc, thiệt hại sẽ do mọi người cùng chia sẻ, nên tất cả phải cẩn thận.
Hôm đó, đúng lúc thay ca, Diêu Nguyệt Ảnh làm nhiệm vụ tiếp khách. Cô đứng nghiêm chỉnh trước cửa nhưng quá chán nản và mệt mỏi, chỉ lơ đễnh vài giây thì đã bị dí súng vào đầu.
Một khẩu súng được chĩa vào cô. Nhóm người trang bị đầy đủ – một gã da trắng và mấy tên da đen. Chúng đeo khẩu trang, không nhìn rõ mặt. Vừa vào cửa, chúng kéo cửa cuốn xuống, bắn một phát vào camera, hành động rất chuyên nghiệp.
Ngày hôm đó thật hỗn loạn. Chúng đập phá và cướp sạch kệ hàng. Lũ “mua sắm không đồng” này đeo đầy túi trên tay, nhưng không làm hại nhân viên.
Ezra vừa bước ra từ nhà vệ sinh, Diêu Nguyệt Ảnh không nhìn thấy cậu, đầu cô toàn lời quản lý nói về việc nhân viên phải chịu trách nhiệm. Một cái túi… hai cái túi… ba cái túi… Đến khi hoàn hồn, cô đã lén gọi cảnh sát dưới mũi gã da trắng.
Lúc đó trời đã tối, bên ngoài không ai báo tin hỗ trợ. Nhân viên chính thức đều trốn sau quầy, đầu cúi thấp. Quản lý nói mọi người cùng chịu trách nhiệm thực chất là lừa gạt. Ai cũng đợi lũ cướp đi nhanh, nhưng Diêu Nguyệt Ảnh không phải người bản địa, cô không biết. Cô chỉ nghĩ rằng nếu phải chịu trách nhiệm số tiền không tưởng… thì tiêu đời rồi. Chết người thì càng không được.
Vậy nên cô không ngồi yên chờ đợi. Trong lúc cô lén lút, gã da trắng vừa cởi khẩu trang để uống chai nước khách hàng chuẩn bị. Hắn quay đầu, ném chai nước vào cô, nước bắn tung tóe khắp nơi.
“Con khốn!”
Hắn chửi cô, giơ tay định tát. Đúng lúc đó, Ezra không biết từ đâu xuất hiện, một tay chống quầy nhảy ra, chặn lại cú tát. Cậu còn “tốt bụng” nhắc nhở:
“Muộn rồi đấy.”
Cậu chỉ vào đồng hồ, gõ nhẹ lên mặt kính hai lần, âm thanh vang lên rõ ràng. Gã da trắng do dự vài giây, lẩm bẩm chửi rồi thu vũ khí lại, gọi đồng bọn rời đi. Chúng ùa ra cửa nhanh chóng như bầy châu chấu.
Không ai trong cửa hàng bị thương, cũng không ai chảy máu. Diêu Nguyệt Ảnh ngồi bệt dưới đất, thất thần nói: “Không còn hy vọng rồi.”
“Cô có biết không, khi có chuyện xảy ra, những người làm thêm như chúng ta sẽ phải gánh hậu quả nặng hơn vài lần.”
Cô nhìn trống rỗng, không còn mong đợi gì.
Lúc này, Ezra đứng bên cạnh, từ tốn tháo găng tay trắng và đặt chúng lên quầy.
“Không sao, tôi sẽ thương lượng.”
“Để bọn chúng trả lại túi y nguyên.”
“…”
“Cậu đang đùa sao…?”