Cá Không Có Chân - Chương 222: Quyền lực
Không rõ Ezra đã dùng cách nào, tóm lại, tối hôm đó tất cả những chiếc túi bị mất ở cửa hàng đều được trả lại. Quản lý cửa hàng xúc động đến rơi nước mắt, ôm lấy Ezra, còn Diêu Nguyệt Ảnh chen vào giữa đám đông, cùng tất cả nhân viên vỗ tay.
Cô thẫn thờ nhìn nhưng ánh mắt vẫn luôn dõi theo Ezra. Trong mắt cô, cậu như một bí ẩn, tựa như một màn sương mù có thể tan biến bất cứ lúc nào, dù hiện tại cậu đang đứng rất thật trước mặt cô.
Tối hôm đó, họ thay đồng phục nhân viên, bắt chuyến tàu điện cuối cùng về nhà. Ezra vẫn đội chiếc mũ bóng chày, mũi che kín nửa khuôn mặt như mọi khi. Cậu thích mặc những bộ đồ rộng rãi, thoải mái, với tông màu đen, trắng và xám. Khi đi bộ, cậu thường đi trước cô, nên cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cậu. Nhưng cứ một lát sau, cậu lại quay đầu nhìn xem cô có theo kịp không. Mỗi lần ánh mắt họ giao nhau, Diêu Nguyệt Ảnh lại nhớ rằng, chàng trai này không giống bất kỳ ai khác.
“Tôi hỏi thật, cậu đã làm cách nào để ‘thương lượng’ với bọn họ mà khiến họ đồng ý trả lại toàn bộ túi xách vậy?”
Khi bước lên con dốc gần nhà, cuối cùng Diêu Nguyệt Ảnh cũng cất tiếng hỏi điều thắc mắc. Cô đứng dưới chân dốc, còn Ezra đứng trên cao, hơi nghiêng người.
“À, dù sao thì bọn họ cũng không phải người không nói lý lẽ. Chỉ cần giao tiếp tốt là họ sẽ hiểu thôi.”
“Thật không? Cậu không lừa tôi đấy chứ?”
“…”
Ezra bật cười, hai tay đút túi, xoay người dựa vào cột đèn bên lề đường. Ánh sáng từ cột đèn tạo thành cái bóng kỳ lạ: cậu trong tối, còn cô ngoài sáng, mọi thứ trên người cô đều bị phơi bày. Khoảnh khắc Ezra cười, lần đầu tiên Diêu Nguyệt Ảnh cảm thấy tức giận, gương mặt cô lạnh tanh.
“Tôi thấy cậu chắc chắn đang lừa tôi. Cậu nói cậu cũng xuất thân từ nông thôn như tôi.”
Nhưng cậu mặc toàn đồ hàng hiệu, giá không hề rẻ. Hằng ngày chen chúc trên tàu điện ngầm, ăn đồ sắp hết hạn, sống ở khu phố đầy bất ổn.
Vì tức giận, cô đem hết những nghi ngờ trong lòng nói ra, như trút giận. Đúng lúc đó, vài thanh niên đi xe phân khối lớn phóng qua, tiếng động cơ hòa cùng tiếng lòng giận dữ của cô. Nhưng Ezra không hề tức giận.
Cậu đứng đó, trong bóng tối dưới ánh đèn đường, đáp lại cô bằng giọng điềm nhiên:
“Không phải cô cũng biết mấy món hàng hiệu đó sao?”
Cũng là người từ nông thôn ra.
Diêu Nguyệt Ảnh sững sờ, nhất thời không biết nói gì. Hai năm qua, cô không dám nhắc đến quãng thời gian ấy. Dù đã có lúc cô cũng từng phô trương, vàng bạc đầy mình, nhưng tất cả đều phải đánh đổi bằng thân xác. Dù cô cố gắng thế nào cũng không thay đổi được bản chất của quá khứ ấy, khiến cô khó mở miệng.
Cô không biết Ezra sẽ nhìn mình thế nào nếu nghe câu chuyện đó. Nghe xong câu trả lời của cậu, cô chợt nhận ra mình hơi vô lý. Dẫu cho Ezra có bí mật gì đi chăng nữa, cô cũng chẳng có quyền chất vấn.
“Cô biết không, việc cô vừa làm, chất vấn tôi như thế, trông giống gì không?”
Ezra hỏi. Diêu Nguyệt Ảnh lắc đầu.
Cậu chầm chậm nghiêng người, bước từ trên cao xuống. Đôi giày Martin của cậu mỗi bước đều rất chậm.
“Quê tôi… có một truyền thuyết. Người chết nếu bị thương lần nữa, sẽ không thể siêu thoát. Họ sẽ biến thành cô hồn dã quỷ, mãi mãi lang thang tìm kẻ báo thù.”
“Vì thế, khi có người qua đời, dân làng sẽ tổ chức tang lễ rất lớn. Nhưng quan hệ giữa mọi người khá phức tạp, khi tổ chức tang lễ, để tránh kẻ thù đến trả thù, họ sẽ cho người canh cổng và kiểm tra xem ai có mang theo vũ khí hay không.”
“Thật… kỳ lạ.”
“Ừ.”
Đôi giày màu nâu nhạt dừng lại trước mặt cô. Ezra tiếp tục nói:
“Cô giống như đang kiểm tra tôi, sợ rằng những người tiếp cận mình sẽ giấu vũ khí. Cô không cho phép bất kỳ ai nói dối. Mọi người phải phơi bày sự thật dưới ánh đèn, không được che giấu, để cô có thể nhìn thấu.”
Nhưng trên đời này, lời nói dối không hẳn là dao kiếm. Sự tồn tại của nó có lý do rất hợp lý. Có thể nói, lời nói dối trong xã hội là một phần không thể thiếu. Cô có tưởng tượng nổi thế giới không có lời nói dối sẽ như thế nào không? Khi ấy, tất cả mọi người sẽ phát điên, và xã hội cũng không tồn tại nữa.
“Thả lỏng đi. Tôi không làm hại cô đâu.”
Cậu đưa tay, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô. Lực rất nhẹ, nhưng vẫn có chút cảm giác nặng nề.
Diêu Nguyệt Ảnh mím môi không nói gì. Cô thấy cậu rất ổn định về cảm xúc, tuổi còn nhỏ nhưng trưởng thành hơn cô rất nhiều. Cơn giận lúc nãy khiến cô hơi quá, vì thế cô lên tiếng xin lỗi:
“Xin lỗi.”
“Vậy thì, nghĩ lại đề nghị hôm trước của tôi đi.”
Cậu nhắc nhở, Diêu Nguyệt Ảnh sững người một chút, rồi bất giác lùi lại nửa bước để né tránh sự tiếp xúc cơ thể. Cô cúi đầu, vội vàng bước nhanh lên dốc. Dù cảm thấy áy náy nhưng cô vẫn từ chối đề nghị đó.
“Trước khi tốt nghiệp và tìm được công việc ổn định, tôi không định yêu đương.”
“Nhưng… tôi đâu có nói là muốn yêu đương.”
Bước chân cô khựng lại. Ezra đã theo sát phía sau. Cô ngước lên nhìn cậu, đôi mắt đầy nghi hoặc. Chàng trai đó bình thản, ánh mắt thẳng thắn, hỏi lại cô một câu, câu hỏi này lại khiến cô nghẹn lời.
“Chẳng lẽ giữa nam và nữ trên đời này cứ phải yêu đương thì mới tiếp xúc được sao?”
“Tại sao lại không thể có một mối quan hệ khác?”
“Mối quan hệ… khác?”
…
Tháng mười hai lạnh giá, mỗi hơi thở phả ra đều hóa thành làn khói trắng mỏng manh. Khi cơn rét ùa vào da thịt, ánh mắt trước mặt lại khiến cô cảm thấy hoang mang. Rõ ràng đôi mắt đó bị che lấp bởi tóc và vành mũ, nhưng vẫn ánh lên ánh sáng, giống như lò sưởi đốt gỗ cũ kỹ, phát ra những tiếng lách tách đầy mê hoặc.
Ezra nói: “Lúc cô say, cô đã đánh tôi một cú. Cô còn nhớ không? Cô nói mình là một con chó mất nhà. Nhưng làm chó thì sao chứ?”
“Nếu cả đời cô chỉ từng làm chó, vậy cô có muốn thử một thân phận khác không?”
“Người thống trị và kẻ phục tùng.”
Cô đã từng sở hữu quyền lực chưa? Quyền được đối xử với một người tùy ý, cho ở hay đi đều do cô quyết định. Cô nắm mọi thứ trong tay, có thể tệ hại, hoặc tệ hơn một chút. Cô có thể hoàn toàn phóng thích bản tính xấu xa của mình, và cậu sẽ gánh chịu tất cả. Hãy thử làm người nắm quyền lực một lần xem sao, giống như khi cô say rượu, muốn đánh những người mà mình ghét.
Cậu đưa cho cô một thứ, một chiếc vòng tay bạc, trên đó treo một chiếc chìa khóa nhỏ bằng vàng sáng lấp lánh, có hình dáng như xương. Chiếc chìa khóa này có thể mở một sợi dây chuyền bạc. Nếu cô chấp nhận, cậu sẽ luôn đeo sợi dây chuyền đó.
Người phục tùng sẽ tuân theo mọi yêu cầu của người thống trị. Mối quan hệ này còn bền chặt hơn cả yêu đương.
Khi Ezra nói, giọng cậu không có bất kỳ cảm xúc nào dao động. Nhưng lời đề nghị đó, lần đầu tiên trong đời, giống như một quả bom, bùng nổ ngay trước mắt cô. Nó không khiến cô tan nát, mà khiến mọi thứ trước mắt như đang bắn pháo hoa ăn mừng. Đây là quả trứng phục sinh trong cuộc đời cô, và chỉ xuất hiện một lần duy nhất.
Người thống trị – ba chữ đơn giản ấy, khi phát ra từ miệng Ezra, hòa cùng hơi thở trắng lạnh lẽo của tháng mười hai, trở nên vô cùng quyến rũ. Cô không kịp phản ứng, không thể tránh né. Dù là tiến hay lùi, cô đều không thể phớt lờ lời đề nghị này.
Quyền lực… hoặc tiền bạc.
Trong đầu cô vang vọng không ngừng. Bàn tay cô chỉ lên bầu trời, tự nhủ, đời người chỉ có tiền bạc là không thể phụ lòng.
Nhưng quyền lực… Quyền lực…
Cô đã thử bao giờ chưa?
Cuối cùng, sợi dây chuyền ấy được Diêu Nguyệt Ảnh cất vào túi áo, thay vì đeo lên cổ tay. Ezra cũng không nhắc lại chuyện này lần nào nữa. Nhưng mỗi khi bận rộn, hoặc giật mình tỉnh giấc giữa đêm, cô lại lấy nó ra ngắm một lúc, trăn trở rồi lại cất vào ngăn tủ trên bàn học.
Tháng mười hai, cuộc sống của cô vẫn tiếp diễn như thường lệ. Đôi lúc, cô hỏi Ezra: “Tại sao cậu lại sẵn lòng phục tùng tôi? Chẳng lẽ tôi đã từng cứu mạng cậu sao? Thật kỳ lạ.”
Ezra lắc đầu, đáp: “Không, ngược lại, tôi đã cứu mạng cô.”
“Nếu tôi không kéo cô một tay, cô đã chết rồi. Chẳng liên quan gì đến ai khác.”
Diêu Nguyệt Ảnh bĩu môi: “Cậu nói nhảm gì thế? Tôi chẳng nhớ mình được ai cứu cả.”
Một ngày không đi làm, cô ngồi bên cửa sổ uống trà, ngoài trời tuyết rơi trắng xóa. Ezra thản nhiên đưa ra một câu trả lời khiến cô sững sờ:
“Cô là người khai sáng giới tính của tôi. Mỗi lần xem truyện tranh người lớn, tôi đều tự động thay mặt nhân vật chính bằng mặt cô. Vì vậy, tôi rất có cảm tình với cô.”
“…”
“Cậu đang nói cái quái gì thế…”
Tháng mười hai, sau kỳ nghỉ thời gian trôi qua nhanh hơn. Dĩ nhiên, cũng xảy ra một chuyện lớn.
Diêu Nguyệt Ảnh ôn bài, đi làm như thường lệ, rồi về nhà vào buổi tối. Cô không nhận ra rằng có người đã đứng ngoài cửa, đánh dấu bằng một ký hiệu nhỏ xíu.
Cô không biết Ezra đã thương lượng thế nào với nhóm người kia, nhưng rõ ràng bọn họ vẫn ghi nhớ mối thù, và vô cùng tức giận. Chuẩn bị đầy đủ, với hai khẩu súng và ba người, họ uống vài ly để lấy khí thế vào đêm Giáng sinh, rồi đạp tung cửa.
Họ định biến cậu thành tổ ong, để cảnh cáo rằng đây là cái giá phải trả khi động đến băng đảng của họ.
Trong căn phòng tối om, những người đàn ông đá văng giá treo áo bên cửa.
Tuyết rơi ngày càng dày đặc ngoài cửa sổ, bên trong lại im lặng như tờ, cho đến khi một chiếc gối từ bóng tối lao thẳng về phía họ với tốc độ kinh hoàng, đập vào người chắc hẳn cũng không nhẹ nhàng gì. Một người trong nhóm chưa kịp phản ứng đã bóp cò, loạt đạn xuyên qua chiếc gối, nổ tung trong không khí.
Nhưng bọn họ không kịp nhìn rõ bóng người lao đến từ đâu.
Trong đầu bọn họ thoáng hiện lên khung cảnh hỗn loạn. Ánh sáng từ hành lang hắt lên một bóng dáng chàng trai châu Á. Hai đồng bọn của gã giao tranh chưa đầy mười giây, đạn bắn ra không trúng mục tiêu, mà ngược lại, cả hai ôm lấy bả vai bị thương, hoảng loạn tháo chạy. Còn gã thì không may mắn như vậy.
Một khẩu súng ngắn gắn giảm thanh, cứ như một cây kẹo mút ngọt ngào, từ từ được đưa vào miệng gã, chạm đến cổ họng.
Gã đã từng nhìn thấy nhiều ánh mắt nguy hiểm, nhưng đôi mắt trước mặt lại thật kỳ lạ – không phải sự tàn nhẫn mà là sự phấn khích.
Chúng ta quen nhau à? Tại sao trông hắn ta lại vui như vậy?
Tiếng chuông báo động trong đầu gã vang lên điên cuồng, lồng ngực phập phồng, mắt đỏ ngầu đầy tia máu. Cơn say rượu tan biến, nhưng có được phép tỉnh táo hay không lại phụ thuộc vào chàng trai điên cuồng này – kẻ chưa từng bị ai phát hiện bản chất thật.
“Có ai dạy mày chưa? Khi vào nhà người khác, cần phải cởi giày.”
“Phải biết lịch sự.”
“Nhưng tao rất vui vì mày đã ghé thăm.”
Cậu ghé sát tai gã thì thầm nhẹ nhàng, rút chiếc gối ra, kê dưới đầu gã. Rồi…
“Chúc ngủ ngon.”
Tiếng súng giảm thanh vang lên nhỏ đến mức thật đáng thương, không hề hào hùng, chỉ là một âm thanh bé xíu, đủ để gã chết trong sự ấm ức.
Đêm Giáng sinh sau đó, chủ nhà rất bất mãn, vòi vĩnh một khoản tiền lớn. Vì chuyện này không liên quan đến Kai, không thể bắt anh ấy chịu trách nhiệm, nên Diêu Nguyệt Ảnh quyết định lấy toàn bộ số tiền mình có ra để bù vào, phần còn thiếu sẽ trả dần. Lúc này, Ogawara Ryunosuke, người từng đến chỗ cô làm móng tay, xuất hiện và thay cô thanh toán, bảo rằng không cần lo lắng, cứ chờ Ezra trở về.
Ezra bị cảnh sát giữ để thẩm vấn trong một tuần. Trong khoảng thời gian đó, Diêu Nguyệt Ảnh tranh thủ tìm hiểu về thế giới ngầm tại địa phương và các kỹ năng an toàn cơ bản. Cô quyết định rằng nếu có thể tránh được rắc rối, cô sẽ cố hết sức tránh xa, bởi giữ an toàn cá nhân ở một đất nước không cấm súng là điều hết sức quan trọng.
Ngày Ezra được thả, Diêu Nguyệt Ảnh cùng Kai và Ryunosuke tụ tập trong căn hộ để đợi cậu.
Dạo gần đây, tinh thần cô rất bất an nên đã xin nghỉ làm vài ngày. Buổi chiều muộn hôm đó, cô vẫn ra trung tâm cộng đồng để nhận thực phẩm như thường lệ.
Cô không biết rằng nửa tiếng trước, Ezra đã về nhà trước, kể sơ qua về những gì xảy ra trong đồn cảnh sát, rồi đi tắm, thay một bộ đồ sạch sẽ gồm áo len và áo khoác dày. Sau đó, cậu rời nhà đi tìm cô.
Diêu Nguyệt Ảnh xách túi đồ, từ xa đã nhìn thấy bóng dáng trắng nhạt đang đứng yên lặng đợi cô. Một tuần không gặp, không hiểu sao hình bóng ấy lại toát lên vẻ cô đơn đáng thương đến lạ.
Cậu mới chỉ 19 tuổi, nhưng đã phải liều mạng chiến đấu với những kẻ đột nhập để bảo vệ cô và Kai. Cuối cùng, cậu phản kích được một tên. Nghĩ đến việc cậu có lẽ cũng rất sợ hãi, cô thấy trái tim mình thắt lại. Ở một đất nước xa lạ, nếu cậu bị điều tra không suôn sẻ, cậu không chỉ bị đuổi học mà có thể bị trục xuất.
Ezra đã gánh trên vai áp lực mà ở độ tuổi của cậu đáng lẽ không phải chịu đựng.
“Ezra.”
Cô gọi tên cậu. Chàng trai quay đầu lại, ánh mắt bình tĩnh nhưng vẫn phảng phất chút mệt mỏi. Diêu Nguyệt Ảnh bước nhanh về phía cậu, hai tay ôm lấy cậu từ phía trước, vỗ nhẹ lên lưng.
“Đừng sợ, cậu không sai. Đừng để lại bóng ma trong lòng, Ezra.”
“…”
Diêu Nguyệt Ảnh kể lại những điều cô đã học được trong thời gian qua cho Ezra nghe. Tiện thể dắt chó đi dạo giúp ông chủ nhà, tay nắm lấy dây xích, dẫn chú chó đi sâu vào trong khu phố. Kai và Ryunosuke cùng theo sau.
Cảnh tượng giống như cô đang tổ chức cho một nhóm trẻ con đi dã ngoại. Khi tới một ngã tư, cô dừng lại, chỉ tay về phía dây điện chằng chịt trên cao, nơi có một đôi giày thể thao màu sắc rực rỡ đang treo lủng lẳng.
“Các băng đảng chia thành nhiều loại khác nhau, thậm chí cả quần áo họ mặc cũng phân theo màu sắc. Ở những khu vực do băng đảng quản lý, thường sẽ có một vài ký hiệu đặc biệt, chẳng hạn như đôi giày treo trên cột điện này. Nhìn thấy chưa?”
“Đây chính là lãnh địa của băng đảng. Tại lối vào, một số nơi còn có graffiti để đánh dấu ranh giới khu vực. Các cậu đi đến những chỗ nguy hiểm thì phải chú ý một chút. Đặc biệt là ba người bọn mình, chúng ta là người nước ngoài, nhìn qua là thấy dễ bắt nạt rồi.”
“Băng đảng rất đáng sợ, đừng dính líu đến bọn họ.”
Diêu Nguyệt Ảnh kiên nhẫn khuyên răn, trong lòng thật sự lo sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Cô nói rất tỉ mỉ và nghiêm túc, thỉnh thoảng quay đầu lại kiểm tra. Nhưng rồi cô phát hiện Ryunosuke đang nén cười, còn Ezra thì cúi đầu ghé sát tai anh ta thì thầm, hoàn toàn không tập trung.
Gương mặt Diêu Nguyệt Ảnh lập tức tối sầm lại. Ryunosuke ngừng cười ngay, vẻ mặt lúng túng, gãi đầu không biết làm gì tiếp theo.