Hiệu Ứng Cánh Bướm - Chương 56: No căng
Hạ Tĩnh Sinh ôm Thẩm Tường Ý từ bãi đỗ xe ngầm đi ra, băng qua sân trước, lướt qua khu vực nghỉ ngơi nhưng không thấy bóng dáng Diệp Minh Châu.
Diệp Minh Châu cũng có thói quen chạy bộ buổi sáng, nếu không thì lần trước đã không chạy cùng Hạ Tĩnh Sinh từ sáng sớm như vậy. Nhưng từ sáng nay Thẩm Tường Ý chưa thấy Diệp Minh Châu đâu, không biết cô ta có còn ở đây không.
Hai người cùng bước vào biệt thự, quản gia Lý lập tức tiến lên thông báo bữa tối đã chuẩn bị xong.
Bữa tối có phong cách phương Tây, có lẽ do ban ngày tiêu hao quá nhiều thể lực, thêm vào việc trên xe cũng đã vận động đôi chút, tâm lý lại bị kích thích. Nhưng quan trọng nhất là nghĩ đến tối nay sẽ ở bên Hạ Tĩnh Sinh, dự đoán vận động sẽ còn nhiều hơn cả khi cô múa suốt cả ngày, nên lần hiếm hoi vào buổi tối – khoảng thời gian dễ tích mỡ, cô đã ăn thêm hai phần thịt bò nướng để bổ sung thể lực.
Ngay cả Hạ Tĩnh Sinh cũng ngạc nhiên, hỏi cô hôm nay có phải đã thực sự mệt lắm không.
“Thích ăn thì còn đấy.” Hạ Tĩnh Sinh đưa phần của anh cho cô “Ăn xong còn có thể gọi bếp làm thêm.”
Anh nói với giọng điệu điềm nhiên, không mang chút cảm xúc gì khác, nghe có vẻ đơn thuần là vì muốn tốt cho cô.
Thẩm Tường Ý lại vô thức nóng bừng mặt, xấu hổ bảo “Em đâu có ăn nổi nhiều đến thế em không phải là heo”
Cô cảm thấy Hạ Tĩnh Sinh đang trêu chọc mình.
Hạ Tĩnh Sinh vẫn đặt phần của anh trước mặt Thẩm Tường Ý, nở nụ cười nhếch môi đầy trêu chọc “Heo nhỏ cũng là heo mà.”
“Bb heo” là tiếng lóng trong tiếng Quảng.
Nghe từ “bb” thôi, Thẩm Tường Ý đã bị kích động, lập tức nhớ đến cái đêm yên tĩnh ấy khi anh bất chợt gọi cô là “bb”. Mặt cô không chỉ đỏ bừng mà còn nóng rực.
Không hiểu sao, chỉ là một cách xưng hô bình thường giữa các cặp đôi nhưng khi cô nghe lại thấy vô cùng xấu hổ, thật sự không chịu nổi.
Thẩm Tường Ý liền cầm cốc nước uống liền hai ngụm lớn, quay đầu đi không dám nhìn Hạ Tĩnh Sinh, nhăn mũi, gương mặt ửng hồng, lẩm bẩm như hờn dỗi: “Đừng gọi em như vậy nữa”
Hạ Tĩnh Sinh chỉ mỉm cười mà không nói gì thêm, cũng không nhắc lại chủ đề này, mà nói: “Ăn đi, thêm chút thịt, em gầy quá rồi.”
“Em không thể béo lên được, cần phải quản lý vóc dáng” Thẩm Tường Ý nhấn mạnh.
“Quản lý vóc dáng phải dựa trên nền tảng dinh dưỡng cân đối, hơn nữa em vận động nhiều nên năng lượng trong cơ thể tiêu hao rất nhanh, không bổ sung kịp thời cũng là một kiểu tổn hại cho sức khỏe.” Giọng điệu của Hạ Tĩnh Sinh trầm tĩnh, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
Nghĩ một chút, anh lại bổ sung “Nhưng nếu em vẫn thấy áp lực, một tiếng sau bữa ăn có thể cùng anh đi tập một chút để tiêu hóa.”
Thẩm Tường Ý đang uống nước, nghe đến từ “tập” đột nhiên bị sặc, cô đưa tay che miệng ho khẽ hai tiếng, vừa định nói gì thì Hạ Tĩnh Sinh đã từ phía đối diện bước đến bên cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cho cô: “Sao uống nước cũng có thể sặc được nhỉ”
Anh vừa nói vừa vỗ nhẹ lưng cô, tay còn lại cầm khăn giấy trên bàn lau khóe môi cho cô.
“Anh… anh nói đi tập cùng anh sao?” Thẩm Tường Ý lắp bắp, giọng run run vì ngượng.
“Ừ” Hạ Tĩnh Sinh đáp: “Ra sân chạy bộ buổi tối hoặc vào phòng gym, em chọn đi.”
“…”
Cuối cùng thì đúng là tập thật.
Nhận ra điều này, phản ứng đầu tiên của Thẩm Tường Ý không phải là thở phào nhẹ nhõm mà lại là thất vọng?
Cô cũng tự thấy kỳ lạ, tại sao trong đầu toàn nghĩ đến những chuyện linh tinh thế này.
Cô khẽ thở dài một tiếng, nhưng Hạ Tĩnh Sinh vẫn nhanh chóng nhận ra.
Dù biết cô đã nghĩ lệch lạc nhưng anh không hề vạch trần, vẫn giữ vẻ đứng đắn của một người quân tử, lại hỏi lần nữa: “Đi không?”
Thẩm Tường Ý tỏ ra uể oải, miễn cưỡng mỉm cười đáp: “Đi cũng được.”
“Được” Hạ Tĩnh Sinh cười, khẽ nhéo má cô.
Rồi anh quay trở lại chỗ ngồi.
Thẩm Tường Ý không biết là vì lát nữa thật sự phải đi tập thể dục để tiêu hóa hay vì quá tức giận, nên đã ăn luôn cả phần thịt bò nướng của Hạ Tĩnh Sinh.
Hạ Tĩnh Sinh chỉ cười mà không nói gì.
Ăn xong bữa tối, Hạ Tĩnh Sinh đi lên phòng làm việc để xử lý công việc, vì anh rời khỏi Paris đột ngột nên cần phải tham dự một cuộc họp online.
Anh hỏi Thẩm Tường Ý có muốn lên thư phòng cùng anh không, nhưng cô từ chối vì nghĩ rằng tốt nhất là không nên làm phiền anh lúc làm việc.
Ăn hơi nhiều nên trong lòng cô cũng có chút băn khoăn, liền ra vườn dạo vài vòng để hít thở không khí trong lành.
Trên đỉnh núi vào ban đêm sương mù dày đặc, có lẽ không thích hợp để chạy bộ, nhưng với dáng vẻ của Hạ Tĩnh Sinh lúc nãy, e rằng lát nữa anh sẽ kéo cô vào phòng gym để tập, nghĩ vậy nên Thẩm Tường Ý tranh thủ khởi động và căng duỗi trước trong vườn.
Cô đang đặt chân lên bồn hoa để ép chân, thì một chiếc xe thể thao đỏ rực chạy tới, dừng lại ở sân trước, cửa xe mở ra, lộ ra một đôi chân thon dài và trắng nõn.
Diệp Minh Châu bước xuống xe.
Buổi tối trên đỉnh núi rất lạnh, gió cũng lớn.
Diệp Minh Châu lại mặc một chiếc váy bó sát ngắn đến mức chỉ che được phần trên của đùi.
Đôi giày cao gót có gót rất nhỏ, trên mắt cá chân còn đeo một sợi dây chuyền kim cương, lấp lánh theo từng bước chân, nổi bật nhất là vòng một đầy đặn của cô ấy khẽ rung khi bước đi.
Cô ta đi tới trước mặt Thẩm Tường Ý, không tỏ vẻ thân thiện chút nào, dù thấp hơn Thẩm Tường Ý nhưng vẫn toát ra phong thái kẻ bề trên, thẳng thừng hỏi: “Anh Tĩnh Sinh có ở đây không?”
Diệp Minh Châu hỏi xong thì liền trực tiếp lướt qua Thẩm Tường Ý, đi thẳng vào trong nhà.
Thẩm Tường Ý cảm thấy cần phải nhắc nhở cô ta: “Anh ấy đang họp trong phòng làm việc.”
Diệp Minh Châu không thèm để ý, bước chân không hề chậm lại, tiếng gót giày cao gót vang lên rõ ràng trên nền nhà, tự tin và cao ngạo.
Cô ta ấn nút thang máy, từ từ bước vào.
Thẩm Tường Ý biết Diệp Minh Châu không thích mình, chỉ là không ngờ sự thù địch lại lớn đến vậy.
Diệp Minh Châu lên lầu tìm Hạ Tĩnh Sinh rồi, trong lòng Thẩm Tường Ý quả thật có chút không thoải mái, nhưng vẫn cố gắng kìm chế, bỏ qua.
Cô cố tỏ ra không quan tâm, tiếp tục đi dạo trong vườn, giãn tay, vung chân, kiễng chân.
Cứ thế mà lãng phí mười phút, Diệp Minh Châu vẫn chưa đi xuống, đầu óc Thẩm Tường Ý bắt đầu không tự chủ được mà suy nghĩ miên man.
Đã lâu như vậy, Diệp Minh Châu vẫn còn ở trong phòng của Hạ Tĩnh Sinh.
Hơn nữa Diệp Minh Châu còn thích Hạ Tĩnh Sinh. Dáng người cô ta lại nóng bỏng như thế, ngực nở mông cong, đừng nói là đàn ông, ngay cả Thẩm Tường Ý là phụ nữ cũng không kiềm được mỗi lần đều lén nhìn thêm vài lần.
Huống chi Hạ Tĩnh Sinh lại là một người đàn ông.
Dù Hạ Tĩnh Sinh đã nói rõ ràng rằng ngoài cô ra anh không hứng thú với bất cứ người phụ nữ nào khác, nhưng hai người họ nam nữ độc thân ở chung một phòng, nếu Diệp Minh Châu cố ý quyến rũ…
Thẩm Tường Ý càng nghĩ càng thấy không yên tâm.
Cô lại mở điện thoại ra xem giờ, đã hai mươi phút trôi qua rồi.
Do dự một phút, cuối cùng Thẩm Tường Ý vẫn quay lại vào nhà, đi thang máy lên lầu.
Đến trước cửa thư phòng của Hạ Tĩnh Sinh, cô mãi vẫn chưa dám vào.
Cô suy nghĩ liệu cứ thế mà bước vào có quá đường đột không.
Và liệu việc mình suy diễn lung tung như vậy có khiến cô trở nên nhỏ nhen hay không.
Trước giờ cô chưa từng như thế này, sẽ không vì bạn trai và người phụ nữ khác ở cùng nhau mà nghĩ lung tung, lại càng không vì thế mà thiếu đi cảm giác an toàn. Dù sao cô vẫn luôn cho rằng bất kể là mối quan hệ nào thì cũng đều cần có không gian riêng tư.
Điều kỳ lạ là, lý thuyết thì cô hiểu rõ, đầu óc tỉnh táo lý trí, nhưng cơ thể lại hoàn toàn mất kiểm soát. Do dự chần chừ trước cửa vài lần, cuối cùng cô cũng hít một hơi sâu, gõ nhẹ hai cái lên cửa, nghe thấy Hạ Tĩnh Sinh cho phép mới đẩy cửa bước vào.
Cô bước rất nhẹ.
Hạ Tĩnh Sinh vẫn đang họp, miệng có vẻ đang nói tiếng Pháp.
Thật ra ở châu Âu, ngoài tiếng Anh, chỉ cần thông thạo một trong hai ngôn ngữ là tiếng Đức hoặc tiếng Pháp là đã có thể giao tiếp không gặp trở ngại, nhưng anh lại thông thạo cả hai ngôn ngữ như tiếng mẹ đẻ. Cô thậm chí còn bất chợt tò mò, liệu anh có biết cả tiếng Ý không.
Anh ngồi trước bàn làm việc, ánh sáng lạnh từ màn hình máy tính hắt lên gương mặt anh, kính mắt càng thêm lạnh lùng, khi nói chuyện đầu cũng không ngẩng lên, đôi lúc khẽ nhíu mày, giọng điệu có chút nặng nề.
Trông anh có vẻ không hài lòng.
Hạ Tĩnh Sinh bình thường vốn nho nhã lịch sự, nhưng chỉ cần tỏ vẻ lạnh lùng, khí thế và áp lực toát ra từ anh có thể khiến người ta cảm thấy như bị bóp nghẹt ở vùng cao nguyên thiếu dưỡng khí.
Thẩm Tường Ý đứng ở cửa, quan sát khắp phòng làm việc.
Đây là lần đầu tiên cô bước vào thư phòng của Hạ Tĩnh Sinh. Phòng này lớn hơn nhiều so với những thư phòng cô từng biết, có trần cao hai tầng, cầu thang xoắn và những bức tường sách.
Đây chẳng khác nào một thư viện… Anh thực sự đã đọc hết sao?
Hạ Tĩnh Sinh như cuối cùng nhận ra trong phòng làm việc có thêm một người, vừa nói chuyện vừa ngẩng đầu lên thoáng nhìn cô, ánh mắt bỗng dừng lại.
Dường như sững lại một chút, thoáng qua một chút ngạc nhiên.
Ánh mắt vốn sắc bén, trong thoáng chốc đã ngập tràn ý cười dịu dàng.
“Không phải em nói không đến sao?” anh hỏi.
“Em chỉ đi dạo thôi.” Thẩm Tường Ý giấu tay ra sau lưng, giả vờ thản nhiên bước thêm vài bước vào trong.
Nhân cơ hội, cô quan sát cẩn thận một lượt khắp phòng, không bỏ qua bất kỳ góc nào, phát hiện không thấy bóng dáng Diệp Minh Châu.
Lẽ nào cô ta đã rời đi?
Nhưng sao cô lại không thấy Diệp Minh Châu đi ra?
“Em đang tìm gì à?” Hạ Tĩnh Sinh vừa gõ bàn phím vừa hỏi một cách hờ hững.
“…”
Bị anh nhìn thấu trong chớp mắt, Thẩm Tường Ý ngượng ngùng mất vài giây, cuối cùng vẫn không nhịn được sự tò mò, bóng gió hỏi: “Vẫn luôn chỉ có mình anh thôi sao?”
“Chứ còn ai vào đây?” Hạ Tĩnh Sinh liếc nhìn cô. “Anh gọi em lên cùng, em lại không chịu.”
Thẩm Tường Ý ngẩn ngơ, hoang mang và khó hiểu.
Sao có thể như vậy chứ?
Chẳng lẽ Hạ Tĩnh Sinh đang nói dối cô?
Cô không giỏi che giấu cảm xúc, mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên gương mặt, Hạ Tĩnh Sinh đương nhiên nhìn thấu tất cả, thẳng thừng hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Thẩm Tường Ý im lặng một lúc rồi thành thật nói: “Em thấy em gái anh đến tìm anh.”
Động tác gõ bàn phím của Hạ Tĩnh Sinh khựng lại, anh vẫy tay với Thẩm Tường Ý. “Lại đây.”
Thẩm Tường Ý ngoan ngoãn bước tới.
Vừa đến gần, Hạ Tĩnh Sinh nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ngồi lên đùi anh, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy không có đến.”
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Tường Ý là chẳng lẽ anh đang lừa mình?
Cô lập tức phản bác: “Em thấy rõ ràng mà!”
Hạ Tĩnh Sinh bỗng bật cười, nheo mắt nhìn cô, nói trúng tim đen: “Em đang ghen à?”
Thẩm Tường Ý nghẹn lại: “Không có!”
Khả năng mạnh miệng lại trỗi dậy, cô quay đầu không dám nhìn anh, vì khả năng nhìn thấu lòng người của anh còn vượt trội hơn cô.
“Thật sự không đến.” Hạ Tĩnh Sinh giải thích. “Phòng này thông với tầng hầm bên cạnh.”
Lúc này Thẩm Tường Ý mới bừng tỉnh.
Thảo nào cô không thấy Diệp Minh Châu đi ra, hóa ra cô ta cố ý, muốn để cô nghĩ lung tung?
Nhận ra mình thực sự đã rơi vào bẫy của Diệp Minh Châu, Thẩm Tường Ý vừa giận vừa bực, nhưng lại bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Tảng đá trong lòng rơi xuống, Thẩm Tường Ý cảm thấy nhẹ nhõm, dịu giọng nói: “Vậy anh làm việc đi, em không làm phiền nữa.”
Vừa định đứng lên, Hạ Tĩnh Sinh đã giữ lấy eo cô, ấn xuống. “Đã tới rồi, không được đi.”
Thái độ kiên quyết không cho từ chối, nhưng giọng điệu lại dịu dàng.
Ban đầu cô ngồi nghiêng người.
Anh vừa nói vừa khẽ xoay người cô lại, rồi nhẹ nhàng nâng cô lên, dễ dàng khiến hai chân cô dang rộng, ngồi trên người anh.
Tư thế này khiến khoảng cách giữa hai người càng gần hơn.
Như một tảng đá vừa bị ném vào ngọn lửa, cảm giác nóng bỏng lan truyền khắp người khiến Thẩm Tường Ý không tự chủ được mà co chân lại, từng đợt sóng nhiệt không ngừng trào dâng.
“Không phải anh đang họp sao…”
Cô cố gắng giữ chút lý trí, nhưng giọng nói run rẩy đã tố cáo sự dao động trong lòng.
Không ngờ ngay giây tiếp theo, Hạ Tĩnh Sinh đã gập máy tính lại, sau đó mở điện thoại đưa tới trước mặt cô, ngón tay chỉ vào màn hình ra hiệu cho cô nhìn.
Thẩm Tường Ý liếc qua, phát hiện anh đã tắt mic từ lúc nào.
Chính xác hơn là kể từ khi cô bước vào, anh đã tắt mic, chỉ dùng cách gõ bàn phím để trả lời.
Thậm chí cô còn thấy anh đeo tai nghe bluetooth, nghĩa là cuộc họp vẫn đang diễn ra.
Cô cảm thấy không ổn, lên tiếng dè dặt: “Anh cứ làm việc trước đi…”
Nhưng Hạ Tĩnh Sinh không để cô nói hết câu, cúi đầu xuống, những nụ hôn dày đặc phủ lên môi cô, dường như không muốn nghe bất kỳ lời thừa nào từ cô, dùng những nụ hôn thay cho lời nói. Dù có chút vội vã nhưng động tác của anh vẫn đầy dịu dàng.
Khi anh hôn tới, lý trí mỏng manh của Thẩm Tường Ý cuối cùng cũng sụp đổ, cô nhắm mắt lại, không tự chủ mà đáp trả.
Trong thư phòng yên tĩnh, chỉ còn lại âm thanh dịu ngọt của những nụ hôn hòa quyện, và tiếng thở nhẹ của Thẩm Tường Ý, như một bản nhạc lặng lẽ vang vọng trong không gian yên bình.
Tiếng khẽ rên của cô lúc này vang lên, giống hệt âm thanh ngái ngủ đôi lúc cô vô thức phát ra, nhưng lần này, âm sắc lại cao vút lên, vừa dịu dàng vừa quyến rũ.
Hạ Tĩnh Sinh vòng tay ôm lưng cô, đôi xương cánh mỏng manh của cô như cánh bướm dễ vỡ. Anh ấn nhẹ, không cần dùng tay giữ eo, chỉ với một cái đứng dậy đã khiến thân hình nhẹ nhàng của cô ngả xuống bàn làm việc phía sau.
Chiếc bàn của anh rộng lớn, dù cô nằm xuống cũng không làm xáo trộn mọi thứ trên đó.
Quá bất ngờ, cô không kịp phản ứng, tay giơ lên trong cơn hoảng loạn vô tình làm rơi một vật trang trí trên bàn, nó rơi xuống mà không gây ra tiếng động nào.
“Xin lỗi…”
Cô vừa định nhổm người dậy thì Hạ Tĩnh Sinh đã nhẹ nhàng ấn cô xuống lần nữa, như một món đồ bị cố định chặt vào mặt bàn.
Anh vẫn thích vuốt ve cô, nhưng từ sau khi cô nói rằng không lớn hơn nữa được đâu anh đã kiềm chế bản thân. Mặc dù cử chỉ đôi khi như thói quen tự nhiên nhưng anh luôn sớm nhận ra và dừng lại, chỉ để lại những nụ hôn dịu dàng.
Đầu lưỡi ẩm mềm của anh lướt qua, để lại ánh sáng long lanh.
Dần dần, tâm trí Thẩm Tường Ý trở nên trống rỗng hoàn toàn, từng phần da thịt như bắt đầu trở nên nóng rực, như co giãn dưới sức nóng, lớp da nổi lên những cảm giác mới.
Không kiềm được, cô giơ tay ôm lấy đầu anh, cảm nhận mái tóc mềm mại của anh dưới tay, nhẹ nhàng vuốt ve.
Anh là người biết cách chăm sóc mọi thứ chu đáo, không bỏ sót bất kỳ nơi nào.
Chỉ trong giây lát, làn da cô đã thấm đẫm hơi thở của anh, như một đường thẳng mềm mại và rõ ràng, hướng đến mục tiêu rất đỗi cụ thể.
Rồi một nụ hôn khác lại quay về đôi môi của cô.
Hạ Tĩnh Sinh khi ăn tối vẫn mang vẻ nghiêm túc đến mức cô thật sự nghĩ rằng tối nay là để rèn luyện thể lực, vậy nên cô đã chọn mặc một bộ đồ tập bó sát, và giờ nó lại vô tình giúp anh không phải mất công tháo nút, dễ dàng khiến cô hiện rõ trước mắt anh.
Sau hai ngày xa cách rồi gặp lại, chẳng khác nào một đám lửa chực chờ cháy bùng, không khí xung quanh như dễ dàng bắt lửa và lan tỏa, nguy hiểm nhưng cũng khiến người ta như say trong men say.
Bàn tay anh, lòng bàn tay và đầu ngón tay thô ráp, khi chạm vào làn da mềm mại của cô, nhanh chóng để lại những vết đỏ nhạt, dần lan đến xương hông.
Đôi chân cô bị ấn xuống mặt bàn.
Có lẽ vì anh biết rõ sự linh hoạt của cơ thể cô, nên không chút ngại ngần mà dùng lực giữ chặt hai đầu gối cô xuống bàn, đôi chân hoàn toàn áp sát vào mặt bàn, không để lại khoảng trống nào.
Lạnh lẽo từ mặt bàn khiến cô theo bản năng muốn co lại, nhưng lại bị anh giữ yên.
Hạ Tĩnh Sinh chỉnh lại cặp kính, cúi đầu đến gần.
Hơi thở của anh phả vào, khiến dây thần kinh nơi đùi cô căng lên.
Cảm giác trào dâng mạnh mẽ, đến mức bàn làm việc không còn giữ nguyên vẻ trơn nhẵn.
Lớp trang điểm môi hàng ngày của cô cũng không bóng bẩy như thế này, óng ánh, dính mịn.
Trong thư phòng rộng lớn chỉ có một chiếc đèn bảo vệ mắt ở góc bàn chiếu sáng, ánh sáng lạnh.
Hạ Tĩnh Sinh cầm chụp đèn hướng xuống, chiếu vào nơi ấy.
Thẩm Tường Ý khó chấp nhận việc bị lộ rõ như vậy, cô đưa tay đẩy vai anh, nhưng lại chẳng thể ngăn được chút nào.
Hạ Tĩnh Sinh quan sát vài giây rồi mới đưa đèn trở lại vị trí cũ, nở nụ cười hài lòng, như an tâm phần nào: “Đã ổn rồi đấy.”
Anh vỗ nhẹ đầu cô như khen một đứa trẻ ngoan: “Có vẻ em đã chăm chỉ làm theo lời anh.”
Thẩm Tường Ý bị hành động vừa rồi làm cho xấu hổ, cô chưa kịp hoàn hồn thì chỉ quay mặt đi, không muốn nói gì.
Bầu không khí tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng kéo khóa.
Cuối cùng cô cũng có phản ứng, muốn nhắc nhở anh rằng anh vẫn đang họp, quan trọng hơn nữa, đây là phòng làm việc và không có biện pháp an toàn.
Nhưng còn chưa kịp nói gì, Hạ Tĩnh Sinh đã mở một ngăn kéo, kéo tay cô đặt vào bên trong.
“Chọn đi.” Anh giữ vẻ lịch thiệp, để cô chọn: “Em chọn cái nào, anh dùng cái đó.”
Thực ra, trong lòng anh đã có ý đồ từ trước.
“…”
Thẩm Tường Ý ngơ ngác.
Tay cô cảm giác như đang chạm vào bãi cát mịn, chỉ là ở giữa các ngón tay không phải là cát mà là những túi nhỏ bằng nhôm lạnh lẽo.
Cả một ngăn kéo đầy.
“Anh…”
Cô vừa kinh ngạc lại vừa không biết nói gì, thật khó mở lời.
Hóa ra anh đã có ý định từ trước?
“Ừ.”
Dù cô không nói ra, anh vẫn hiểu ý cô, đôi mắt trong veo của cô đã bày tỏ hết thảy. Anh thành thật thừa nhận: “Thử ở đây nhé?”
Dù lời nói mang vẻ hỏi ý, nhưng động tác lại vô cùng chủ động.
Anh nắm tay cô, giúp cô chọn một chiếc.
“Vậy thì cái này đi.”
Anh giữ lấy vai cô, đưa túi nhỏ lên môi, dùng răng cắn mở.
Anh vẫn đeo cặp kính gọng vàng, sợi dây kính rủ xuống hai bên, hàng mi khẽ hạ xuống, đuôi mắt ẩn dưới một lớp bóng râm.
Khóe môi anh ngậm chiếc túi nhỏ, răng giữ chặt, tay kéo xuống.
Trước mắt cô, anh từ từ mở ra.
Khoảnh khắc này thật mạnh mẽ.
Rõ ràng là phong thái nhã nhặn, nhưng lại toát lên sức hút chết người.
Thẩm Tường Ý nhất thời vừa hồi hộp vừa ngượng ngùng, hơi thở nhẹ bẫng, cô quay đầu đi, ngượng ngùng không dám nhìn.
Nhưng anh không cho cô quá nhiều thời gian để bối rối.
Thậm chí vẫn trong bộ vest chỉnh tề, khi phủ lên người cô, mùi hương nhẹ nhàng từ trang phục anh phảng phất.
Cô vòng tay ôm lấy vai anh như tìm kiếm sự an toàn, ngửi sâu hương thơm từ anh, nhưng ngay lúc ấy cổ họng cô không kiềm được phát ra một tiếng “ừm” khe khẽ.
Nhớ lại ngày đầu học nhảy khi tập căng chân, cảm giác căng đau rất rõ ràng, lâu dần cũng quen, dễ dàng ép được chân xuống sàn phẳng 180 độ.
Nhưng lúc này, cảm giác được mở rộng ra còn khó tả hơn khi tập nhảy.
Cả bụng cũng cảm giác bị nén lại.
Cảm giác tê dại cứ liên tục lan tỏa khắp người.
Mặt cô nhăn lại, không chịu được mà khẽ lùi về sau.
“Đau à?” Hạ Tĩnh Sinh dừng lại.
Đầu óc cô thiếu dưỡng khí, ngơ ngác lắc đầu rồi lại gật đầu, trong cơn mơ hồ cô cố gắng cảm nhận lại, rồi lại lắc đầu lần nữa: “Cảm giác như quá đầy…”
“Ăn nhiều quá à?” Hạ Tĩnh Sinh hỏi.
“…”
Thẩm Tường Ý nghi ngờ không biết anh có hiểu ý cô không, chẳng lẽ anh nghĩ cô ăn tối nhiều quá nên bụng căng?
Cô ngượng ngùng vô cùng, cuối cùng quyết định sẽ nói rõ ràng hơn.
Nhưng còn chưa kịp mở lời.
Ngay sau đó, anh tiến sâu thêm một chút.
“Ăn nhiều thêm chút nữa là ổn thôi.”