Hiệu Ứng Cánh Bướm - Chương 72: Cảnh giác
Thẩm Tường Ý bình tĩnh suốt cả buổi tối, tâm trạng khó khăn lắm mới hơi dịu lại, kết quả lại bị một câu nói nhẹ nhàng của vệ sĩ thổi bùng lên.
Cô lập tức xoay người chạy thẳng lên lầu, chạy đến cửa phòng của Hạ Tĩnh Sinh mà không kịp gõ cửa, đẩy tay nắm cửa vào vì cửa không khóa.
Căn phòng tối đen như mực, đưa tay ra cũng không thấy ngón.
Cô biết Hạ Tĩnh Sinh thích bóng tối, nhất là khi nghỉ ngơi không thể có chút ánh sáng nào.
Cô vội vàng lao vào mà quên bật đèn, bóng tối như mực phủ kín mắt cô, khiến cô hoàn toàn mất phương hướng. Đầu gối không biết va vào đâu đau đến mức cô kêu lên, bất ngờ ngã xuống đất, theo bản năng tay cô quờ quạng và cuối cùng chạm phải dây đèn bàn. Đèn bàn rơi xuống đất, phát ra tiếng loảng xoảng.
Ngay sau đó, căn phòng tối đen bừng sáng.
Thẩm Tường Ý ngồi trên sàn, tay ôm lấy đầu gối, nhìn thấy mảnh vụn của chiếc đèn bàn bằng đồng mạ vàng rải rác bên cạnh mình. Không cần nghĩ cô cũng biết chiếc đèn này đắt đỏ đến nhường nào.
Trong khóe mắt, cô thấy bóng dáng của Hạ Tĩnh Sinh đang sải bước nhanh về phía mình.
“Xin lỗi, em không cố ý.” Thẩm Tường Ý cúi xuống định nhặt mảnh vỡ.
“Đừng động vào.”
Giọng của Hạ Tĩnh Sinh trầm và nghiêm nghị.
Tay cô khựng lại, Hạ Tĩnh Sinh nhanh chóng đến gần, dùng chân đẩy những mảnh vụn sang một bên rồi ngồi xổm xuống, bế cô lên đặt lên giường.
Cô mặc một chiếc quần dệt kim rộng rãi. Hạ Tĩnh Sinh vén ống quần cô lên kiểm tra đầu gối, xác nhận không bị thương thì chân mày hơi nhíu của anh mới dần giãn ra. Dù vậy, bàn tay anh vẫn nhẹ nhàng đặt lên xoa xoa: “Có bị thương chỗ nào khác không?”
Thẩm Tường Ý lắc đầu.
“Có chuyện gì thì gọi anh, cẩn thận kẻo tự làm mình bị thương.” Hạ Tĩnh Sinh xoa bóp đầu gối cô thêm một lúc, sau đó cúi đầu, hôn lên chỗ đầu gối bị va chạm, cười khẽ trêu chọc: “Gấp gáp muốn gặp anh vậy sao?”
Thẩm Tường Ý rụt chân lại, cảm giác đau đớn qua đi, cô mới nhớ ra mục đích đến tìm anh.
“Anh dựa vào cái gì mà cho người theo dõi em?” Cô mở miệng, giọng điệu rất gay gắt.
Ban đầu cô rất tức giận.
Sự tức giận dần biến thành hoảng loạn, giọng cô dịu xuống: “Em phải đến nhà hát để biểu diễn.”
Hạ Tĩnh Sinh bình thản nói: “Anh sợ em lại giống lần trước, tự ý bỏ đi. Đây không phải Hồng Kông, nơi này vị trí địa lý khá hẻo lánh. Nếu em ra ngoài rồi có chuyện gì thì làm sao?”
“Đừng lo lắng, anh không có ý muốn hạn chế tự do của em.” Anh nắm lấy tay cô, kiên nhẫn giải thích.
Cô tất nhiên biết “lần trước” mà Hạ Tĩnh Sinh nhắc đến là lần nào, chính là ở Hồng Kông.
Anh nói đến mức này, thái độ lại chân thành như vậy, tất cả xuất phát điểm đều là vì quan tâm cô. Dù trong lòng không vui, cô cũng không tìm được lý do để trách anh. Cô chỉ có thể nuốt cơn giận trở lại.
“Giờ còn sớm, ở lại ngủ với anh thêm chút nữa nhé?”
Dù là câu hỏi, nhưng thực tế anh đã quyết định trước, kéo cô nằm xuống ôm vào lòng.
Thẩm Tường Ý không muốn nằm, cô hỏi dò: “Không phải 5 giờ anh phải dậy sao?”
Bây giờ đã gần 5 giờ.
Hạ Tĩnh Sinh nằm nghiêng, ôm cô chặt hơn, môi anh khẽ lướt qua tai cô, sau đó cúi đầu vùi mặt vào cổ cô: “Tối qua anh ngủ rất muộn.”
Nói xong, anh bổ sung thêm một câu: “Tối qua anh nhớ em cả đêm.”
Anh hôn lên bên cổ cô, nhẹ nhàng ngậm và để lại một dấu ấn.
Thẩm Tường Ý cảm nhận được nơi quen thuộc của anh lại chạm vào cô, nhưng anh không làm gì thêm, chỉ ôm cô.
Cô âm thầm thở dài, xoay người nằm nghiêng, quay lưng về phía anh.
Hạ Tĩnh Sinh tiếp tục hôn sau gáy cô.
Thẩm Tường Ý lại thở dài.
Không biết nên nói gì. Tâm trạng cô rất phức tạp.
Ngay cả chính cô cũng không nhận ra, khi ở bên anh, cô lại trở nên cẩn thận và dè dặt như trước đây.
Thật sự dậy quá sớm, bị Hạ Tĩnh Sinh ôm một lúc, chẳng mấy chốc cô đã thiếp đi.
7 giờ sáng, cô thức dậy, ăn sáng xong, Hạ Tĩnh Sinh đúng như lời anh nói, đưa cô đến nhà hát.
Vừa đến nhà hát.
Thẩm Tường Ý vẫn lo lắng không yên, phải chuẩn bị tâm lý rất lâu mới bước vào.
Như cô nghĩ, cô vừa xuất hiện, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào cô. Nhưng ngoài dự đoán, phản ứng của mọi người không khác thường ngày, không có ánh mắt lạ lùng, thậm chí những đồng nghiệp không thân thiết lắm cũng chủ động đến chào hỏi, nhiệt tình trò chuyện với cô.
Thẩm Tường Ý cảm thấy rất khó chịu. Không phải vì người khác, mà là vì chính mình.
Cô nhớ lại Ada trước đây.
Ada trước đây trong đoàn múa cũng như vậy, luôn “được vạn người chú ý, nhiều người chủ động bắt chuyện, quan tâm, chào hỏi, lấy lòng.”
Bây giờ cô đã trở thành Ada trước đây.
Thẩm Tường Ý không muốn ứng phó, tìm cớ rời đi. Trước khi buổi tập bắt đầu, cô đến văn phòng của Keira.
“Keira, chào buổi sáng.” Sau khi chào, cô đi thẳng vào vấn đề: “Thành thật xin lỗi, em nghĩ rằng khả năng hiện tại của em không đủ để đảm nhận vai trò cốt cán, và vai Clara cùng Thiên Nga Đen Trắng nên giao cho một diễn viên ba lê xuất sắc hơn.”
Cô không thể chấp nhận những cơ hội và vinh dự đến từ sự hậu thuẫn. Đây là cách duy nhất để giải quyết.
“Cynthia, thay thế Hedy là quyết định được hội đồng quản trị cân nhắc kỹ lưỡng. Kỹ năng ba lê của Hedy không có gì phải bàn cãi, nhưng điều đó không có nghĩa cô ấy làm tốt công việc quản lý. Thực tế đã chứng minh cô ấy không làm được. Bỏ qua sự thiên vị Ada, đoàn múa dưới tay cô ấy trong những năm qua không có thành tựu gì nổi bật, nên em không cần cảm thấy áy náy. Không phải vì em mà Hedy mất việc.”
“Không giấu gì em, đúng là tôi đến đây với nhiệm vụ bổ nhiệm giám đốc nghệ thuật. Nhưng Cynthia, trước khi nhậm chức, tôi đã tìm hiểu về em, xem các video thi đấu và biểu diễn trước đây của em. Em là một diễn viên ba lê hiếm có, chăm chỉ và có tài năng.”
Keira biết Thẩm Tường Ý đang lo lắng điều gì, cô nhìn Thẩm Tường Ý, nghiêm túc nói: “Ethan He rất trân trọng tài năng. Cậu ấy muốn nhiều người hơn biết đến tài năng và thực lực của em. Bỏ qua mối quan hệ của các em, em chẳng lẽ không thể coi cậu ấy như một…”
Keira dường như đang tìm từ ngữ thích hợp, nghĩ rất lâu mới nhớ ra: “Đúng rồi, theo cách nói của người Trung Quốc, chính là ‘bá nhạc’ (*) của em?”
(*) Đời xưa bên nước bạn có Bá Nhạc (tức Tôn Dương) là vị quan lớn trong triều Tần Mục Cung thời Xuân Thu (Trung Quốc), là người có con mắt tinh tường trong việc lựa chọn những con ngựa thiên lí. Nếu không có sự xuất hiện của Bá Nhạc thì ngựa thiên lí cũng chỉ là ngựa thường mà thôi.
“Ngựa hay có nhiều, nhưng bá nhạc thì hiếm. Cậu ấy trân trọng em, bảo vệ em, muốn cho em nhiều cơ hội hơn để thể hiện tài năng. Từ cổ chí kim, mọi thứ đều phải hội tụ thiên thời, địa lợi, nhân hòa. Rượu ngon còn sợ ngõ sâu, Cynthia, em nên nắm lấy cơ hội này. Gặp được một người hiểu và trân trọng mình không phải dễ dàng. Tôi biết người Trung Quốc các em có câu ‘Vô công bất thụ lộc,’ nhưng em đã học được các động tác múa của Clara trong chưa đầy 24 giờ và hoàn thành xuất sắc màn biểu diễn. Đây gọi là vô công sao? Phải là đại công mới đúng! Đây là vai diễn em giành được bằng thực lực. Tôi biết Ada bị thay thế nên cô ta không vui, nhưng một ngày không tập mình biết, ba ngày không tập khán giả biết. Sai lầm nghiêm trọng của cô ta còn đáng bị đình chỉ biểu diễn. Thật lòng mà nói, nếu em không có năng lực này, tôi cũng sẽ không giao vai diễn cho em.”
Thẩm Tường Ý im lặng hồi lâu, cuối cùng cô hỏi: “Những lời này là Ethan He bảo chị nói với em sao?”
“Tất nhiên không phải, đây đều là lời thật lòng của tôi, Cynthia.”
Keira nhìn thẳng vào Thẩm Tường Ý.
Thực ra Ethan He đúng là đã nhờ người tìm bà để khuyên nhủ Thẩm Tường Ý. Nhưng những lời bà nói đều là sự thật, bà thực sự rất xem trọng Thẩm Tường Ý.
Thẩm Tường Ý cúi đầu, không nói gì.
Keira tiếp tục nói: “Cynthia, hãy hoàn thành tốt chuyến lưu diễn. Được khán giả công nhận mới là thành công lớn nhất.”
Thẩm Tường Ý lại chìm vào im lặng, không biết bao lâu sau, cô cuối cùng cũng gật đầu: “Yên tâm, Keira, em sẽ tiếp tục biểu diễn.”
Sau đó, cô bổ sung một cách dứt khoát: “Nhưng, về vị trí thủ lĩnh, em vẫn quyết định từ bỏ. Xin hãy tôn trọng lựa chọn của em.”
Cô biết mình đã nỗ lực thế nào. Nếu vai diễn là nhờ sự cố gắng của bản thân mà có được, cô sẵn sàng hoàn thành buổi biểu diễn để chứng minh rằng mình không giống Ada, người không đủ khả năng.
Nhưng vị trí thủ lĩnh lại là thứ mà Hạ Tĩnh Sinh đã dùng tiền mua cho cô.
Cô không cần nó.
Chiều hôm đó, sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Thẩm Tường Ý thay đồ xong không vội rời đi mà chủ động mời Kiki ra ngoài ăn tối. Kiki rất vui vẻ đồng ý.
Trước khi rời đi, cô gọi điện cho Hạ Tĩnh Sinh: “Tối nay em đã hẹn ăn tối với bạn.”
Đầu dây bên kia có chút ồn ào. Một lát sau, anh có lẽ đã tìm được chỗ yên tĩnh hơn, hỏi: “Hẹn với ai?”
“Kiki.”
“Chỉ hai người?”
“Ừm.”
“Ở nhà hàng nào?”
“Chưa quyết định.”
Hạ Tĩnh Sinh im lặng vài giây, sau đó hỏi: “Tối nay anh cũng có tiệc. Em xong lúc nào, anh sẽ đến đón em.”
Câu nói này ngầm đồng ý.
Thẩm Tường Ý thở phào nhẹ nhõm, thực sự sợ anh sẽ giới hạn tự do của cô. Cô nói: “Chưa chắc lắm.”
“Vậy gần xong thì gọi cho anh.” Hạ Tĩnh Sinh nhận ra sự lạnh nhạt của cô, biết cô vẫn còn giận, nên không hỏi thêm.
“Ừm.” Thẩm Tường Ý đáp. “Anh làm việc trước đi.”
“Được.” Giọng của Hạ Tĩnh Sinh trầm thấp, dịu dàng nhắc nhở: “Cẩn thận nhé, chơi vui vẻ.”
“Ừm.”
Thẩm Tường Ý cúp máy, tâm trạng nặng nề cuối cùng cũng nhẹ đi đôi chút.
Lúc đó, Hạ Tĩnh Sinh đang bàn về một dự án mua lại. Sau khi đàm phán xong, anh còn phải tham gia một bữa tiệc riêng. Thấy cuộc gọi từ Thẩm Tường Ý, anh dừng cuộc họp, bước ra khỏi phòng tiếp khách để nghe máy. Sau vài câu ngắn gọn, cô đã tắt máy trước. Hạ Tĩnh Sinh nhìn màn hình cuộc gọi hai giây, sau đó chậm rãi cất điện thoại vào túi áo vest.
Anh quay sang ra hiệu cho Trần Gia Sơn trong phòng tiếp khách.
Trần Gia Sơn lập tức hiểu ý, bước ra ngay.
Hạ Tĩnh Sinh giữ vẻ mặt bình thản, dặn dò: “Cậu tìm vài người không quen mặt, theo sát cô ấy, đi đâu làm gì thì báo lại cho tôi.”
“Vâng.”
“Việc hôm qua tôi giao, thế nào rồi?”
“Tất cả đã xong.”
Hạ Tĩnh Sinh thừa biết Thẩm Tường Ý đang cố ý né tránh anh, nhưng anh tuyệt đối không cho phép chuyện đó xảy ra.
Thẩm Tường Ý cùng Kiki đến một quán đồ Hàn, ăn tối xong mới chỉ 8 giờ. Thời gian vẫn còn sớm, cô chưa muốn về nhà.
Hai người lại đi dạo, đến một cửa hàng đặc trưng bán từ đồ gia dụng đến trang sức và quần áo.
Cửa hàng khá đông, Kiki kéo Thẩm Tường Ý vào xem.
Thẩm Tường Ý không có hứng thú, chẳng có gì muốn mua, nhưng Kiki thì rất hào hứng, cô ấy đi khắp nơi.
Cô ấy thử vài món trang sức, đeo mấy chiếc nhẫn vào tay rồi nhờ Thẩm Tường Ý chọn. Những chiếc nhẫn Kiki chọn đều rất phô trương, còn có cả dây xích dài. Thẩm Tường Ý thật sự không biết đưa ra ý kiến gì.
Kiki từ bỏ trang sức, tiếp tục đi đến khu quần áo, cũng lấy ra mấy bộ nhờ Thẩm Tường Ý chọn. Cuối cùng, Thẩm Tường Ý không nhịn được, bật cười: “Cậu mua hay tớ mua đây?”
Kiki lè lưỡi: “Tại tớ mắc chứng khó chọn mà.”
Cuối cùng, khi đến khu đồ gia dụng, Kiki thấy thứ gì đó liền chạy tới ngay. Lần này không mắc chứng khó chọn, cũng chẳng nhờ Thẩm Tường Ý chọn hộ, mà trực tiếp lấy một đôi găng tay da màu đen ra tính tiền.
Thẩm Tường Ý nhìn thoáng qua, là kiểu dành cho nam.
“Mua cho bạn trai à?” Cô cười hỏi.
“Đúng vậy.” Kiki thoải mái thừa nhận. Nghe Thẩm Tường Ý nhắc đến “bạn trai,” mặt cô ấy đỏ lên, trông rất ngại ngùng.
“Bạn trai cậu rốt cuộc là ai thế?” Thẩm Tường Ý thật sự tò mò.
“Chờ khi tình cảm của bọn mình ổn định hơn, tớ sẽ nói cậu nghe.” Kiki giữ bí mật.
Thẩm Tường Ý không hỏi thêm: “Được thôi.”
Ra khỏi cửa hàng, hai người chầm chậm đi dọc con phố. Kiki bỗng hỏi với vẻ trêu chọc: “Giờ này rồi, Ethan He không gọi giục cậu về à?”
Chỉ cần nhắc đến chuyện về nhà, tâm trạng của Thẩm Tường Ý lại trùng xuống vài phần, cũng rất phức tạp.
Dù có cãi vã với anh đến đâu, cô vẫn bất giác nhớ đến Hạ Tĩnh Sinh. Nhưng đồng thời, cô cũng không muốn về, thật mâu thuẫn và khó chịu.
Cứ tiếp tục kéo dài thời gian vậy.
Cô không trả lời. Đúng lúc đi ngang qua một quán bar nhỏ, Thẩm Tường Ý nảy ra ý tưởng: “Chúng ta vào ngồi một chút nhé?”
Đây là lần đầu tiên Thẩm Tường Ý chủ động đề nghị đi bar, Kiki có phần ngạc nhiên.
Thẩm Tường Ý vốn không thích quán bar, quá ồn ào. Hồi mới đến London, đồng nghiệp tụ họp xong rủ đi uống vài ly, cô đã thử đến vài lần. Nếu không phải vì muốn nhanh chóng hòa nhập với tập thể, chắc chắn cô đã không đi.
May thay, quán bar này có môi trường khá tốt, dù các bàn ghế gần như đã kín khách, không khí chung vẫn khá yên tĩnh, không phải kiểu nơi ồn ào, hỗn loạn làm đau cả tai.
Có biểu diễn piano trực tiếp. Người chơi đàn là một ông lão tóc bạc, mặc vest kẻ caro, đội mũ lớn, phong cách điển hình của quý ông nước Anh.
Sau khi ngồi vào bàn, Thẩm Tường Ý nghe theo gợi ý của nhân viên phục vụ, gọi một ly rượu ngọt có nồng độ rất thấp. Dẫu người ta nói “mượn rượu giải sầu,” nhưng uống say thì lại không hay.
Kiki tửu lượng tốt, gọi một ly cocktail đặc chế.
“Cậu đang buồn à?” Kiki nhận ra Thẩm Tường Ý có vẻ không ổn, đến mức phải uống rượu.
Do dự một lúc, cuối cùng cô ấy vẫn hỏi: “Cậu cãi nhau với Ethan He à?”
Thẩm Tường Ý cầm ly rượu nhấp một ngụm. Cô đang trong kỳ kinh nguyệt, đã đặc biệt dặn không cho thêm đá.
“Kiki, hôm qua nghe Ada nói vậy, cậu nghĩ sao?” Cô hỏi: “Có phải cảm thấy mình…”
Cô chưa nói hết câu, cảm thấy khó mà mở lời.
Cô hiểu rõ, Kiki giống mình, cực kỳ ghét những kẻ dựa vào quan hệ.
Kiki không nghĩ ngợi đã trả lời ngay: “Cậu đang nghĩ gì thế? Ada cũng mặt dày thật, còn dám nói cậu? Nếu không phải cậu cứu nguy, buổi biểu diễn đã bị cô ta phá hỏng rồi.”
“Thực ra mình biết anh ấy làm tất cả cũng là vì mình. Nhưng ngoài việc thích nhau, giữa bọn mình chẳng có điểm nào đồng điệu…” Thẩm Tường Ý lộ vẻ khổ sở.
Dù là thân phận, địa vị hay tư duy, quan điểm sống, họ đều không thể hòa hợp… Đây mới là điều khiến cô đau lòng nhất.
Thậm chí, cô và Hạ Tĩnh Sinh không thể cãi nhau như những cặp đôi bình thường. Khi con gái giận dỗi, dù là làm mình làm mẩy hay dọa chia tay để xả giận, cô cũng không thể làm vậy.
Thực lòng mà nói, cô thậm chí bây giờ lại bắt đầu sợ anh.
Chính vì sự cố chấp của anh, để giữ cô ở bên, anh đã dùng thứ cô quan tâm nhất để uy hiếp cô.
Một mối quan hệ bình thường không nên như thế.
Cô cảm thấy mệt mỏi.
“Haizz, Cynthia, Ethan He vốn không phải người đàn ông bình thường. Ở bên anh ấy chắc chắn sẽ có nhiều khác biệt và lời ra tiếng vào. Từ khi anh ấy vì theo đuổi cậu mà tài trợ cho đoàn múa một số tiền lớn như vậy, cậu đáng lẽ nên chuẩn bị tâm lý.” Kiki khuyên: “Cậu chỉ cần làm tốt phần của mình là đủ.”
Thẩm Tường Ý thở dài.
Đúng vậy, anh ấy chưa bao giờ là một người đàn ông bình thường, nhưng cô lại khao khát một tình yêu bình thường.
Từ khi anh tài trợ, đã có những lời bàn tán xôn xao. Chỉ cần cô còn ở trong đoàn múa, những lời đàm tiếu ấy sẽ luôn đeo bám cô.
Cô thực sự quá kiêu ngạo, ngây thơ, nghèo nàn mà lại đầy tự tôn.
Thực ra, khi quyết định từ bỏ vị trí thủ lĩnh, cô đã cảm thấy nhẹ nhõm.
Cô cũng hiểu rằng, nếu Hạ Tĩnh Sinh dù thế nào cũng không từ bỏ mối quan hệ này, thì giữa họ cần có một cách giải quyết để mối quan hệ không bị rạn nứt mà tiếp tục.
Việc cô từ bỏ vị trí thủ lĩnh chính là cách cô giải quyết và thái độ của cô. Cô muốn rõ ràng cho anh biết, rằng những thứ anh tự ý đưa ra đôi khi không khiến cô vui vẻ.
Lý do cô hẹn Kiki đi ăn chính là để, trong lúc không có Hạ Tĩnh Sinh bên cạnh, cô có đủ thời gian tiêu hóa và suy nghĩ kỹ càng.
Sau đó, cô sẽ cố gắng sắp xếp lại tâm trạng, về nhà để thẳng thắn nói chuyện với anh, hy vọng họ có thể hiểu nhau hơn. Dù là ở khía cạnh tinh thần hay vật chất, họ đều nên cố gắng tìm điểm chung.
Cô cũng mong rằng sau này, dù anh có ý gì, dù là vì muốn tốt cho cô, anh cũng nên thẳng thắn hỏi ý kiến cô, đừng tiếp tục giấu giếm hay lừa dối.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên vài tiếng. Thẩm Tường Ý lấy ra từ trong túi, thấy tin nhắn của Hạ Tĩnh Sinh:
[Em ăn xong chưa?]
Vốn định nói chưa ăn xong, nhưng giờ đã hơn 9 giờ, làm gì có bữa ăn nào kéo dài mấy tiếng như vậy. Vì thế cô trả lời: [Ăn xong rồi, đang đi dạo.]
Cô không kể với Hạ Tĩnh Sinh việc mình đang ở quán bar. Nếu anh biết, chắc chắn sẽ lập tức bắt cô về.
Hạ Tĩnh Sinh luôn trả lời rất nhanh, nhưng lần này phải vài phút sau mới nhắn lại: [Cẩn thận nhé, có việc thì gọi anh.]
Anh không hối thúc cô về sớm, điều này khiến Thẩm Tường Ý thở phào nhẹ nhõm.
Sáng nay, việc bị vệ sĩ chặn lại không cho rời đi thực sự đã để lại trong cô một bóng đen tâm lý. Nó khiến cô cảm thấy mình giống như một con chim bị nhốt trong lồng.
May mắn là anh không cho người theo dõi cô nữa.
Thoát khỏi tin nhắn, trở về màn hình chính của điện thoại, cô bất chợt nhìn thấy ứng dụng WeChat trên màn hình. Đột nhiên nhớ ra rằng đã lâu rồi Cao Du Lâm không gửi tin nhắn cho cô.
Cô theo bản năng mở WeChat, làm mới một lượt. Không có tin nhắn chưa đọc nào.
Lần trước, sau khi Cao Du Lâm mắng Hạ Tĩnh Sinh, cô đã nhắn lại bảo anh chú ý sức khỏe. Từ đó, anh không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Có lẽ anh giận chuyện cô và Hạ Tĩnh Sinh ở bên nhau?
Hay là anh gặp chuyện gì rồi? Không lẽ lại tự sát?
Nhưng mẹ của Cao Du Lâm cũng không liên lạc gì với cô, chắc là không có chuyện gì nghiêm trọng.
Nghĩ một lúc, Thẩm Tường Ý vẫn chủ động gửi tin nhắn hỏi thăm mẹ của Cao Du Lâm: [Dì ơi, dạo này mọi người vẫn khỏe chứ? Du Lâm hồi phục thế nào rồi?]
Gửi xong, cô đặt điện thoại sang một bên.
Kiki cũng đang nghịch điện thoại, có vẻ như đang nhắn tin với bạn trai. Trên mặt cô ấy là nụ cười ngọt ngào hạnh phúc.
Thẩm Tường Ý không làm phiền, chỉ lặng lẽ nhấp một ngụm rượu.
Đột nhiên, một mùi nước hoa nồng nặc thoảng qua trong không khí khiến cô nhíu mày. Có người ngồi vào chỗ trống bên cạnh.
Cô theo bản năng quay đầu nhìn.
Ngồi cạnh là hai người phụ nữ. Một là người da trắng thuần túy, còn người kia thì rất đẹp, thuộc kiểu vẻ đẹp sắc sảo quyến rũ, các đường nét khuôn mặt rõ ràng, nhưng không quá sắc lạnh, pha chút mềm mại kiểu Á Đông. Rõ ràng là một người lai.
Người phụ nữ nhanh chóng ngồi xuống. Dù chỉ liếc qua một cái, Thẩm Tường Ý vẫn nhận ra thân hình cô ta bốc lửa thế nào. Sau khi cởi áo khoác, cô ta chỉ mặc một chiếc váy bó cổ chữ V sâu, trông cực kỳ quyến rũ, mái tóc uốn lọn sóng lớn.
Ai cũng có bản năng thưởng thức cái đẹp, Thẩm Tường Ý cũng không ngoại lệ. Cô không kìm được mà nhìn người phụ nữ đó thêm vài lần, càng nhìn càng cảm thấy… hình như đã gặp ở đâu rồi.
Nhưng khuôn mặt người này không phải kiểu phổ biến.
Nhìn chằm chằm vào người ta mãi thì thật bất lịch sự. Nếu bị phát hiện thì sẽ rất ngượng. Thẩm Tường Ý quay đầu lại, không nhìn nữa.
Kiki vẫn đang say sưa nhắn tin với bạn trai, còn Thẩm Tường Ý thì một mình uống rượu buồn.
Mơ hồ nghe được đoạn hội thoại từ bàn bên cạnh.
“Ở đây yên tĩnh quá.”
“Tầng trên không yên tĩnh đâu, cậu có muốn lên không?”
“Thôi, đã ngồi xuống rồi.”
“Lần này cậu về London định ở bao lâu?”
“Không đi nữa.”
Một mình uống rượu cũng thật nhàm chán, Thẩm Tường Ý định vỗ tay Kiki để rủ cô ấy nói chuyện. Nhưng chưa kịp làm gì, cô chợt nghe thấy—
“Đúng rồi, kể cậu nghe một tin siêu hot.”
“Chuyện gì thế?”
“Ethan He kết hôn rồi, cậu biết không? Giờ trong giới đều đồn ầm lên. Nghe nói có người gặp Ethan He và vợ anh ấy, anh ấy còn tự miệng nói đó là vợ mình.” Người nói tỏ vẻ rất kinh ngạc: “Không phải trước giờ có tin đồn nói Ethan He không gần gũi phụ nữ sao? Biết bao cô định tiếp cận anh ấy đều chịu thiệt thòi…”
Bất thình lình nghe thấy cái tên quá quen thuộc, Thẩm Tường Ý lập tức trở nên chú ý.
Nghe kỹ thêm, hóa ra cô chính là nữ chính trong câu chuyện tám nhảm. Hóa ra lần trước, khi đi ăn với Hạ Tĩnh Sinh và gặp đối tác của anh, anh chỉ tiện miệng giới thiệu cô là “vợ anh,” vậy mà tin đồn đã lan ra nhanh thế.
Cô sớm biết danh tiếng và ảnh hưởng của Hạ Tĩnh Sinh ở châu Âu. Không ngờ ra ngoài uống rượu cũng có thể nghe người khác bàn luận về anh.
“WOW, nhanh thật.” Người phụ nữ lai dường như không quá bất ngờ.
“Ồ? Nghe giọng điệu, có vẻ như cậu biết điều gì đó? Này, trước đây không phải cậu từng làm việc cho Ethan He sao? Anh ấy nhờ cậu làm gì thế? Cậu còn nhận được số tiền lớn như vậy, cậu có gặp anh ấy không?” Người kia phấn khích, hỏi liên tục.
Thẩm Tường Ý bị thu hút sự chú ý.
Người phụ nữ lai còn nhận tiền từ Hạ Tĩnh Sinh?
Trong đầu cô chợt lóe lên ý nghĩ, chẳng lẽ đây là “món nợ phong lưu” của anh?
Cô không kìm được tò mò, lén quay đầu nhìn vài lần.
“Làm sao tôi có thể gặp anh ấy được? Tôi còn chưa gặp được trợ lý của anh ấy nữa là.” Người phụ nữ lai nhún vai: “Tôi đã ký thỏa thuận bảo mật, không thể tiết lộ được.”
“Tớ không nói ra đâu! Tớ thề với chúa luôn đấy!” Đồng nghiệp của cô ta vẻ mặt rất thành khẩn.
“Haizz, thực ra cụ thể thế nào tôi cũng không biết. Nhưng tôi đoán cũng là vì một người phụ nữ thôi. Còn nhiệm vụ của tôi là gì, thật sự không thể nói ra. Nếu lộ ra thì tôi mới là người gặp rắc rối.” Người phụ nữ lai nói.
“OMG! Không lẽ là người vợ hiện tại của anh ấy?”
Ban đầu, Thẩm Tường Ý nghe mà chẳng hiểu gì. Nhưng sau khi nhìn kỹ mặt người phụ nữ lai thêm vài giây, cô đột nhiên lóe lên ý nghĩ, trong đầu hiện lên hình ảnh một bức ảnh.
Cuối cùng cô chợt nhận ra, nhớ ra đã gặp người này ở đâu.
Là trong nhóm chat của Cao Du Lâm và bạn cùng phòng.
Cao Du Lâm từng gửi một bức ảnh chụp chung vào nhóm, trong đó anh ngồi cùng một người phụ nữ lai tại quán bar.
Người phụ nữ lai trong bức ảnh và người phụ nữ lai trước mặt cô bây giờ…
Là một người.