Người Phiên Dịch - Chương 82: Đám cưới
Một năm trôi qua chỉ trong nháy mắt. Trong khoảng thời gian đó, Trần Tư còn đến trường đại học của Tưởng Kiệt để diễn thuyết một lần. Sau khi trở về, Tần Thanh Dư ghen tuông không chịu được, hết lần này đến lần khác ôm hôn cô, như muốn khẳng định vị trí của mình.
Tất cả các chi tiết của hôn lễ đều do Tần Thanh Dư lên kế hoạch, anh như đứa trẻ cẩn thận thu thập những viên kẹo ngọt, vô thức chuẩn bị một bất ngờ lớn dành cho Trần Tư.
Trước khi lên máy bay, Trần Tư vừa hồi hộp vừa háo hức. Cô chỉ mời vài người bạn thân và một số giáo sư từ thời đại học đến tham dự, Mauro và vợ ông ấy cũng được mời theo lời đề nghị của Tần Thanh Dư. Phía Tần Thanh Dư, anh mời nhiều hơn một chút, không chỉ có gia đình, họ hàng mà còn các đồng nghiệp trong giới kinh doanh và nhiều bạn bè khác. Còn Tiếu Vũ Thừa và Viên Như Mộng, cả hai người vốn dĩ đang ở Ý, cô gái nhỏ ấy còn được mời làm phù dâu cho Trần Tư.
Trong buổi “first look” vào ngày trước lễ cưới, Trần Tư khoác lên mình chiếc váy cưới và bước ra ngoài. Người đàn ông luôn tự tin ấy bỗng nhiên đứng lặng, như thể không biết phản ứng thế nào. Trần Tư kéo váy tiến đến trước mặt anh trong sự hộ tống của Viên Như Mộng: “Có đẹp không?” Giọng cô có chút không tự tin, phản ứng của Tần Thanh Dư khiến cô cảm thấy hơi bối rối.
Bên cạnh, Tiếu Vũ Thừa huých nhẹ vào vai Tần Thanh Dư, còn Viên Như Mộng thì cười tươi.
Lúc này, Tần Thanh Dư mới tỉnh lại như vừa thoát khỏi giấc mơ, vươn tay ôm lấy Trần Tư. Giọng anh mang chút âm mũi: “Đẹp lắm.” Không thể kìm nén được cảm xúc, nước mắt anh đột ngột rơi xuống.
Trong số nhiều mẫu váy cưới, Trần Tư đã chọn váy cúp ngực đuôi cá làm váy chính, đuôi váy dài lộng lẫy theo từng bước chân của cô, khiến tim Tần Thanh Dư đập rộn ràng. Chỉ mấy bước đi ngắn ngủi mà dường như bao năm tháng đã trôi qua, thật nhanh chóng.
Mảnh đất màu đỏ hòa với rừng cây xanh nhạt, trang viên cổ kính vài trăm năm tuổi cùng những cánh đồng nho xanh ngắt tạo nên một khung cảnh ấm áp nhất của mùa thu. Lâu đài trong câu chuyện cổ tích hiện ra trước mắt Trần Tư qua lớp mạng che mặt đang khẽ lay động. Những chi tiết trang trí càng giống một chuyến du ngoạn mùa thu được chuẩn bị chu đáo: vali, ghế mây, xích đu, những chiếc gối hoa văn đa dạng – tất cả là câu chuyện cổ tích mà Tần Thanh Dư dành cho cô.
Khi hoàng hôn bao phủ trang viên, đôi uyên ương bước lên khinh khí cầu đã chuẩn bị sẵn, toàn cảnh trang viên thu trọn trong tầm mắt. Trong làn gió thu mát mẻ, Tần Thanh Dư ôm Trần Tư, trao cô một nụ hôn sâu.
Dây đàn của vũ trụ ngân nga bản nhạc tình yêu, chạm vào trái tim đang rung động của đôi lứa.
…
“Em đã sẵn sàng chưa, Tư Tư?” Tần Thanh Dư quỳ một chân xuống, nhẹ nhàng cởi giày cao gót cho cô, rồi từng lớp từng lớp tháo bỏ chiếc váy cưới. Anh khẽ kéo lỏng cà vạt, mở vài cúc áo sơ mi. Trần Tư nhìn anh, một chân đặt giữa hai chân anh, cảm nhận dương vật cương cứng của anh đang ép vào lòng bàn chân mình. Cô tiến lại gần, lắng nghe nhịp tim vững chãi của anh.
“Em sẵn sàng rồi.” Cô ngẩng lên hôn vào môi anh, ngón tay tháo từng cúc áo trước ngực anh, rồi một cái “cạch”, mở cả dây thắt lưng. Dương vật của anh cọ xát vào cô bé qua lớp vải dày, cọ loạn không theo quy luật. Những dây thần kinh căng cứng suốt cả ngày cuối cùng cũng được thả lỏng, gần như không thể chờ đợi thêm, Trần Tư vén váy lên, kéo một góc quần lót, miệng huyệt co thắt nuốt chặt dương vật của anh vào bên trong.
Tất cả âm thanh vạn vật đều bị nhấn chìm trong khoảnh khắc này, chỉ còn lại âm thanh của dòng nước quện vào nhau trở nên rõ ràng. Chiếc váy cưới được tháo nhẹ nhàng, những nụ hôn từ sau gối lần theo đến đùi, như một đóa hoa đang nở rộ hoàn toàn, phơi bày phần non mềm nhất, bí ẩn nhất cho anh – tất cả tốt xấu, vui buồn, đều được chấp nhận hoàn toàn.
Chàng trai hôn lên ngực cô, mút lấy nhũ hoa, lắng nghe tiếng lòng của cô, nhẹ nhàng cài lại đóa hoa lệch trên búi tóc của Trần Tư. Ánh mắt của anh dịu dàng hơn cả ánh trăng, nhưng sâu thẳm như đại dương. Với tất cả yêu thương, anh bao bọc lấy cô trong cơn sóng mềm mại, khiến cô không thể nào thoát ra, cả đời này đều không thể.
Tần Thanh Dư áp sát vào chân cô, nóng bỏng và cương cứng. Anh khẽ tách đôi chân cô đang được bọc trong đôi tất ren trắng, tay kia nắm lấy dương vật, cẩn thận chạm vào lỗ nhỏ ẩm ướt, khẽ thăm dò từng chút, ngay cả hơi thở cũng trở nên cẩn trọng, từ từ mở rộng lối vào và chậm rãi tiến vào.
Khi cuối cùng đã vào sâu, anh bế Trần Tư lên, mạnh mẽ dồn dập ra vào, cảm giác đau nhức tê dại dâng lên theo từng cú nhấp. Khoái cảm được bao bọc bởi hạnh phúc trào dâng, khi Trần Tư nhìn anh, khóe mắt ươn ướt, cô hôn lên môi anh.
Cô nhìn thấy hai câu thơ trên thiệp mời.
“Każdy przecież początek, to tylko ciąg dalszy,
a księga zdarzeń, zawsze otwarta w połowie.”
“Mỗi một khởi đầu mới, thực chất đều là sự tiếp nối của lần trước.
Còn quyển sách ghi lại tất cả những điều này, vĩnh viễn chỉ vừa được mở đến một nửa.”