Tiếng Mưa Rơi Lúc Nửa Đêm - Chương 2: Tấm màn rũ xuống
Trần Mộc Miên cố gắng chạy thật nhanh, dù vậy cô vẫn không quên giữ chặt gói hành lý trong lòng. Đó là mạng sống của cô, mất gói đồ đó, cô thật sự chẳng còn gì cả.
Những kẻ phía sau điên cuồng đuổi theo, con ả này đã đánh bị thương một trong số họ, nếu không làm cho cô ta chịu khổ, bọn chúng sau này còn mặt mũi gì nữa.
Cả hai bên anh đuổi tôi chạy, càng lúc càng xa khu vực trung tâm. Thấy trước mặt không còn đường, Trần Mộc Miên đập mạnh vào cánh cửa trước mắt: “Có ai không, cứu với!”
Cô đập liên tục mấy lần, nhưng tiếng bước chân đuổi theo ngày càng gần. Trần Mộc Miên bật khóc, chẳng lẽ hôm nay cô phải chết ở đây sao?
Bất chợt, cánh cửa mở ra, Trần Mộc Miên mừng rỡ, không kịp suy nghĩ, cô liền chui vào trong sau đó vội vàng đóng cửa lại.
Cánh cửa gỗ nhỏ đã ngăn cách được bọn côn đồ, khiến cô ngay lập tức cảm thấy an toàn.
Khi bình tĩnh lại, cô mới nhận ra đây là một ngôi nhà hoang vắng. Sân vườn đầy lá rụng và cỏ dại, không có chút hơi người. Trần Mộc Miên nhìn quanh, nhỏ giọng hỏi: “Xin hỏi, có ai không?”
Trong lòng cô bắt đầu cảm thấy hoang mang, nếu không có ai, thì ai đã mở cửa lúc nãy?
Cô quay đầu nhìn lại, then cửa vẫn không hề hỏng. Cô không kìm được mà gọi thêm một tiếng, nhưng vẫn không có ai đáp lại.
Trần Mộc Miên không khỏi lo sợ, cô lại theo thói quen sờ lên cổ. Ngôi nhà tối om, giống như một cái miệng lớn, như thể muốn nuốt chửng cô. Cô sợ hãi, không dám lại gần.
Hay là, cô nên rời khỏi đây?
“Rầm rầm rầm, con đĩ, ông biết mày đang ở trong đó, mau ra đây cho ông, nếu không khi ông vào được, tao nhất định sẽ lột da mày.” Tiếng đập cửa gấp gáp và những lời hăm dọa thô bạo khiến Trần Mộc Miên hoảng sợ, cô không còn nghĩ đến nỗi sợ khác nữa, mà lao đầu vào căn nhà tối đen.
Vừa vào trong, cánh cửa đã tự động đóng lại.
Trần Mộc Miên kinh hãi, muốn chạy ra, nhưng cửa ngoài đã bị bọn chúng phá tung. Cô sợ chết khiếp, vội vàng chui vào dưới gầm bàn.
Mấy tên côn đồ phá cửa, nhìn thấy căn nhà tan hoang, rồi liếc thấy vạt áo của Trần Mộc Miên lộ ra dưới gầm bàn, chúng nhe răng cười độc ác.
Một tên tiến lên, lật tung bàn, lộ ra Trần Mộc Miên đang hoảng loạn không biết làm sao.
“Buông tôi ra, cứu với, các người buông tôi ra.”
Trần Mộc Miên bị bọn chúng bắt giữ, hoảng sợ hét lên. Một tên không vừa ý, lập tức tát cô một cái, khiến môi cô rỉ máu, ngã xuống đất.
“Con đĩ chó, dám đánh ông, hôm nay ông sẽ cho mày biết, đụng đến ông là phải trả giá thế nào.”
“Anh, nhẹ tay thôi, đừng chơi tới chết đấy, anh em mình còn chờ bán nó được giá cao.” Những kẻ khác cười ha hả, nhìn tên kia túm lấy Trần Mộc Miên, bắt đầu xé rách áo cô.
Trần Mộc Miên vốn là tiểu thư yếu đuối, sức lực làm sao so được với những tên côn đồ thô lỗ này, cô chỉ biết kêu la cầu xin. Nhưng tiếng kêu của cô lại càng khiến chúng phấn khích hơn.
Khi thấy mình sắp bị làm nhục, Trần Mộc Miên bèn hạ quyết tâm, định cắn lưỡi tự tử.
Đột nhiên, tấm màn treo trên xà nhà rơi xuống, quấn lấy tên kia, cuộn chặt hắn rồi quăng ra xa.
Biến cố này khiến bọn chúng ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy phía trên trống rỗng, chẳng có gì cả.
Nhưng trong nhà lại vang lên giọng nam êm tai: “Chậc chậc chậc, đúng là lũ thô bỉ, chẳng biết chút thương hoa tiếc ngọc gì.”
Bọn côn đồ vừa kinh hãi vừa sợ hãi, nhìn quanh: “Ai, ra đây, đừng có mà giả thần giả quỷ. Dám giở trò trước mặt ông, không biết ông là người của Thanh Bang, dưới trướng Triệu Lục gia sao?”
Vừa dứt lời, tấm màn trên xà nhà biến thành một cánh tay, tát mạnh vào mặt tên đó, khiến hắn phun máu, rụng liền hai chiếc răng.
Bọn chúng cuối cùng cũng sợ hãi, cuống cuồng muốn chạy trốn.
Nhưng vừa chạm vào cửa, đã bị thứ gì đó đập trúng, bật ngược lại, ngã xuống đất kêu gào thảm thiết.